Sau Khi Xuyên Thành Chủ Mẫu Của Hầu Phủ

Chương 14

Mặc dù trong trí nhớ của nguyên chủ cũng có hình ảnh của hoàng cung, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tường đỏ ngói xanh, kim long bàn trụ, vẫn có cảm giác không giống nhau. Cung điện của Thái hậu không tính lộng lẫy vàng son nhưng khắp nơi được điêu khắc tinh xảo, có rất nhiều cung nhân trông coi.

Bước vào cung điện đã ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm, cách đó không xa sau tấm bình phong, có một bóng người đang niệm tụng kinh văn. Ta quỳ trên nệm êm hành lễ:

- Bái kiến Thái Hậu nương nương.

Bóng người kia nghe được tiếng động thì nhanh chóng đến gần đỡ ta lên:

- Ánh Vãn mau đứng lên, đây là muốn xa lạ với ta sao? Không phải ai gia đã nói rồi à, bà thấy ta thì không cần quỳ.

Giọng nói của ngài ấy ân cần, khuôn mặt hiền hòa, mày liễu cong cong, ấn đường có một nốt ruồi son, dưới mắt có nếp nhăn nhưng không thể giảm bớt sự tao nhã quý giá của ngài.

Nhìn thấy gương mặt kia lòng ta rung động mạnh. Ngài ấy giống với bạn tốt của ta vô cùng, ngay cả nốt ruồi cũng ở cùng một vị trí. Sau khi ngồi xuống, ta nghe thấy ngài ấy hừ lạnh:

- Nghe nói đích tỷ không an phận kia của bà sống lại rồi à? Yên tâm, có ai gia ở đây, ai cũng không vượt qua được bà! Nhưng cái tính yếu đuối này của bà nên sửa lại một chút, ai gia không biết còn sống được bao lâu nữa …

Đây là cảm giác có chỗ dựa sao!

- Tạ ơn Thái hậu.

Ta cười nhẹ:

- Ngài yên tâm, chỉ là đám tôm tép nhãi nhép thôi. Ta có thể giải quyết được.

Bởi vì gương mặt đó của ngài ấy, ta cảm thấy thân cận hơn rất nhiều. Thái hậu nhoẻn miệng cười, đáy mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa. Ngài ấy gọi cung nữ mang món ăn lên, cầm tay ta nói chuyện phiếm, hồi ức trước kia:

- Có đói bụng không? Ai gia thấy bà gầy đi nhiều quá. Trong điện của ta có một cung nữ trộm đồ trang sức, tuổi còn quá nhỏ, Ánh Vãn nghĩ ta nên xử trí như thế nào?

- Xử phạt theo cung quy là được, không có quy củ thì không hoàn chỉnh, phải phạt sau đó để các ma ma trong cung giáo dục lại.

Nhìn thấy thật nhiều đồ ăn ngon trên bàn, một chút ít cảnh giác ban đầu của ta lập tức biến mất. Trong đó có một đĩa thịt bò hầm vừa cay vừa dễ ăn. Cơ thể này không ăn được cay, ta lại gắp liên tục. Bi thương trong mắt Thái hậu dần dày, ngài vẫn lui cung nhân xung quanh, chợt hỏi:

- Ngươi không phải Ánh Vãn phải không?

Ta đặt đũa xuống, không quá kinh ngạc:

- Sao ngài nhìn ra được?

Ta không hề nghĩ phải ẩn giấu chính mình không phải nguyên chủ, chỉ không ngờ rằng, ở hầu phủ lâu như vậy mà không ai phát hiện, Thái hậu mới gặp ta một lần mà đã nhận ra.

Thật đáng buồn làm sao, thật đáng tiếc làm sao.

Thái hậu thở dài:

- Khi ai gia ở chùa Hộ Quốc, vài ngày từng mơ thấy Ánh Vãn đến nói lời từ biệt với ta, bà ấy không gọi ta là Thái hậu, xưa nay tâm địa mềm mại, không nỡ trách phạt tiểu cung nữ, cũng luôn tránh những đồ ăn cay. Ngươi không giống bà ấy chút nào cả. Trụ trì chùa Hộ quốc từng nói với ta về việc mượn xác hoàn hồn trong dân gian, chắc hẳn ngươi là trường hợp như vậy.

- Phải, mà cũng không phải.

Ta gật nhẹ đầu, kể rõ lại mọi chuyện.

- Ta còn sống, cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây, trong thân thể này. Nhưng đây cũng không phải ý của ta, nếu Thái hậu có cách giúp ta rời khỏi thì tốt quá.

Đây là nguyên nhân ta không e ngại. Thái hậu nghe được cảnh ngộ thê thảm của nguyên chút, cặp mắt phượng sắc bén kia bắt đầu đỏ lên:

- Ánh Vãn đối xử với bọn chúng không tệ! Người nhà họ Lục thật đáng chếc! Ngươi trở về đi, ta sẽ gửi thư hỏi trụ trì. Còn về nhà họ Lục, bọn chúng không nhảy nhót được lâu nữa đâu, ta sẽ cho ngươi một ý chỉ hòa ly để thoát thân.

Từ lời nói của ngài ấy, ta nghe được mùi mưa gió sắp nổi lên.