Gần cuối năm, đúng lúc cử hành thi Hương. Ta tặng hắn một túi thêu chữ Phúc xiên vẹo. Tống Cảnh không phụ sự mong đợi của mọi người, đạt được cái danh Giải Nguyên, trở thành cử nhân nhỏ tuổi nhất. Hắn từ một thằng bé ăn nhờ ở đậu biến thành diều hâu bay lượn trên bầu trời. Không biết Từ Ánh Nguyệt có từng hối hận vì lựa chọn của mình hay không nhưng bà ta đã mất đi quyền hối hận.
Trung Dũng bá rất yêu thích hắn, còn từng muốn dẫn hắn đến phủ của Trưởng công chúa, nói một cách hoa mỹ là tìm cho hắn một tương lai tươi sáng. Nhưng Tống Cảnh từ chối. Ngay cả Lục Nguyên Hủ cũng muốn mắng hắn một câu không biết điều. Đó là Trưởng công chúa! Là người chị mà Đương kim Thánh thượng nể trọng nhất. Hai người mặc dù không cùng một mẹ, nhưng Trưởng công chúa cực kỳ thông minh, năm đó khi xảy ra bạo loạn, chính Trưởng công chúa đã lấy binh phù ra để giúp Hoàng đế đăng cơ.
Ngay cả việc triều chính, Trưởng công chúa cũng có nhúng tay. Ta hỏi nguyên nhân, Tống Cảnh lại hờ hững cười, khó được dỡ bỏ lớp ngụy tranh, lộ ra mặt sắc bén của mình:
- Từ xưa đến ngay, ngoại thích mà đưa tay quá dài cũng sẽ không có kết cục tốt. Tốt nhất mẹ nên tìm biện pháp để thoát thân, con là môn sinh của thiên tử tất nhiên phải ủng hộ chính thống.
Ầy, có mùi âm mưu.
Ta nắn tay, tát vào gáy của hắn:
- Có chuyện gì thì phải nói cho rõ ràng, suốt ngày nói vòng nói vèo, nghe phát mệt!
Tống Cảnh:
- …. Tóm lại, ngài đừng tham dự vào là được.
Con sẽ che chở để ngài bình an.
Câu này, Tống Cảnh không nói ra, chỉ niệm một lần lại một lần trong lòng.
Đêm giao thừa, để thể hiện Hoàng ân, Hoàng đế đều sẽ hạ lệnh cho các quan viên từ lục phẩm trở lên đưa gia quyến cùng vào cung dự tiệc tối. Ta mặc vào trang phục cáo mệnh nặng nề, đầu giống như bị đặt lên một cái bao tải 10 cân, ngồi lên xe ngựa giống như một con gà mổ thóc. Từ Ánh nguyệt ở một bên ra vẻ xem thường:
- Thứ nữ đúng là thứ nữ, tư thái chẳng ra gì cả.
Ta cười nhạo:
- Di nương đúng là di nương, chút nữa ngay cả ghế cũng không được ngồi, chỉ có thể đứng phía sau phục vụ chủ nhân ăn uống.
Móng tay của bà ta như muốn ghim vào lòng bàn tay:
- Ngươi đừng có đắc ý, Sắc nhi sẽ xin cho ta vị trí bình thê, Hầu gia cũng sẽ sớm chán ghét mà vứt bỏ ngươi.
Ta nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lười phản ứng lại mấy lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ quá bình thường này. Có rất nhiều phu nhân tới sớm hơn. Cung nhân dẫn chúng ta tới đình giữa hồ, xa xa đã nghe thấy tiếng cười nói. Một người phụ nữ có dáng vẻ rất giống Chiêu Như quận chúa, mặc váy dài mạ vàng, môi đỏ hơi cong, vẫy tay với ta:
- Đây có phải là phu nhân của Trung Dũng bá không?
Tìm lại ký ức trong đầu, ta khẽ gật:
- Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ.
- Không cần đa lễ, đều là người một nhà, ngồi xuống đi.
Các phu nhân xung quanh cũng biết mượn gió bẻ măng, thấy thái độ của Trưởng công chúa với ta khá ấm áp thì bắt đầu cùng nhau tâng bốc:
- Theo ý ta, phu nhân Trung Dũng bá đúng là người có phúc!
- Đúng vậy, dạy ra đứa nhỏ đều có tương lai tươi sáng, người nào cũng có tài năng.
Ta: …
Từ Ánh Nguyệt đi theo phía sau thì không ai thèm để ý. Ở đây đều là chủ mẫu vợ cả, ai lại đi tiếp chuyện một tiểu thϊếp. Cũng may không lâu lắm, trời bắt đầu tối, đèn đuốc được thắp sáng. Ngoại trừ các quan lớn nhất phẩm trong nội các, cách Hoàng đế gần nhất chính là mấy vị lão Quốc công. Trung Dũng bá dựa vào quan hệ với Trưởng công chúa cũng kiếm được một vị trí ngồi gần phía trước.
Ta ngồi bên cạnh, Từ Ánh Nguyệt như lời ta nói trước đó, chỉ có thể cứng đờ đứng phía sau.
- Nguyệt di nương còn làm gì thế, tiếp thức ăn đi.
Thái Hậu ngồi ở vị trí trên cao, mặt không đổi sắc nhìn ta, khẽ gật đầu ra hiệu. Ta ngẩn người, trả lại một nụ cười thật lớn.
Hoàng hậu chưa lập, chỉ có Lục Nguyên Sắc nhờ vào con trai mà được ngồi bên trái Hoàng đế. Để cho người ta kinh ngạc là, Trưởng công chúa xưa đến nay luôn nhận được sự tôn sùng lại bị sắp đặt ở vị trí cuối cùng trong điện!
Mọi người nhìn qua. Có quan viên cân nhắc mở miệng:
- Chẳng lẽ … là do cung nhân sai lầm?
Đây là việc có thể rơi đầu, ai dám làm sai chứ. Trưởng công chúa kinh ngạc trong phút chốc, sau đó sắc mặt lại như thường, còn nâng chén kính rượu mọi người.
Hoàng đế đến muộn nhất. Vị Thiên tử đang tuổi tráng niên này không thích hoàng quyền của mình bị nhúng chàm. Ngài nói vài câu may mắn về việc tuyết rơi năm nay là điềm lành báo hiệu một năm được mùa rồi kết thúc sự cảnh báo trong im lặng này.
Tiệc linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình.
Ta lặng lẽ nhìn tất cả, phát hiện mình vẫn luôn giống như một người đứng xem. Đây không phải thời đại của ta, ta không muốn hòa vào nó, cũng càng không muốn bị nó đồng hóa.
Chợt, Trưởng công chúa ngồi phía cuối đứng lên.
- Ta kính Hoàng đệ một chén, không biết Hoàng đệ có nể mặt ta không?
Mọi người không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, chỉ còn lại mỗi tiếng đàn đang văng vẳng. Hoàng Đế trầm mặt xuống, khuôn mặt của ngài như ẩn trong bóng tối, thấy không rõ nét mặt, chỉ nghe thấy một tiếng chất vấn:
- Hoàng tỷ nhất định phải khiến ta uống chén rượu độc này sao?
Ta: Ồ
Đúng lúc này, một vũ nữ có dáng người xinh đẹp chợt lấy ra một thanh nhuyễn kiếm bên hông, đâm về phía Hoàng đế!
Choang!
Trưởng công chúa đập vỡ chén rượu, giương lên đuôi mắt tàn khốc:
- Nếu Hoàng đệ đã không muốn uống rượu mời, thì đừng trách ta vô tình!
Đây giống như một tín hiệu, trong cung điện yên tĩnh tuôn ra rất nhiều tướng sĩ mặc khôi giáp, giơ đao kiếm vây quanh mọi người. Có ám vệ ra tay ngăn cản vũ nữ, bảo vệ Hoàng đế ở bên trong.
Vị Thiên tử đứng trên cao thể hiện khí thế rõ ràng:
- Ngươi muốn tạo phản sao?!
Đám quan viện náo loạn, Trung Dũng bá tóm lấy tay của Từ Ánh Nguyệt đứng lại gần Trưởng công chúa, nét mặt khó nén kích động. Ta nhìn ông ta rồi chọn hướng ngược lại, đi tìm Thái hậu. Thái hậu nheo mắt, không hề bối rối, trái lại vỗ tay ta an ủi.
- Đây sao gọi là tạo phản được?
Trưởng công chúa khẽ cười, các tướng sĩ để lộ ra một con đường, bà vυ' trong điện của Tưởng Quý tần đi lên trước, cung kính đưa tiểu Hoàng tử trong ngực qua.
- Sau hôm nay, Bệ hạ gặp phản tặc ám sát mà bỏ mình, ta lại dùng thân phận của Hộ Quốc Trưởng công chúa nâng đỡ vị Hoàng tử duy nhất đăng cơ.
Sau đó, phò tá thiên tử hiệu lệnh chư hầu, buông rèm chấp chính!
Không thể không nói, đây là một kỳ nữ can đảm.
Hoàng đế đi xuống khỏi đài cao, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi sinh ra dã tâm từ khi nào?
- Rõ ràng ta văn thao võ lược, lại là thân nữ nhân nên không có duyên với đế vị. Chỉ cần phụ hoàng còn con trai thì chắc chắc sẽ không chọn đến ta, nên ta đã dùng thủ đoạn giếc sạch tất cả con trai của ông ta.
Nhưng, cẩn thận mấy cũng có sơ sót. Cuối cùng vẫn có cá lọt lưới. Hoàng đế lúc đó chỉ là một hoàng tử không được yêu thích, không được mọi người để ý nên đã khiến ngài ấy thoát. Khi Trưởng công chúa phản ứng lại, ngài đã được các tôn thất và thần tử ủng hộ đăng cơ. Cực khổ trồng cây lại bị người hái quả, sao nàng ta có thể không hận?
- Ngươi không bằng ta, ngươi chỉ may mắn thôi!
Nhưng nàng ta chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn, thừa dịp địa vị của Hoàng đế bất ổn mà ra tay giúp đỡ, tiện thể ôm quyền. Hoàng đế nhớ đến ân tương trợ của nàng ta nên cũng luôn nhân nhượng, ngày thường không ngừng khen thưởng. Trưởng công chúa chưa từng thu liễm dã tâm của mình, cuối cùng chỉ có thể trở mặt thành thù.
Nghe được những bí ẩn bực này của hoàng thất, tất nhiên thái độ của người thượng vị đó là: Chếc hoặc đầu hàng. Hoàng đế cũng nghe ra ý của Trưởng công chúa, ngài hỏi:
- Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?
Cục diện gần như nghiêng hẳn về một bên, ám vệ bên người Hoàng đế chỉ lác đác không có mấy, mà đám tướng sĩ bên ngoài lại nghe theo Trưởng công chúa. Phe phái do Trung Dũng bá cầm đầu hô to:
- Trưởng công chúa điện hạ có tâm! Chúng thần lập tức ủng hộ tiểu Hoàng tử đăng cơ, giữ gìn giang sơn xã tắc!
Một số quan viên tham sống sợ chếc cũng hùa theo nhỏ giọng đồng ý. Cho dù là những đại thần phái trung lập cũng có chút dao động, dù sao Trưởng công chúa cũng không phải tự mình đăng cơ, tiểu Hoàng tử lên làm Hoàng đế cũng không vi phạm tổ huấn đúng không?
Mà ta nhìn gương mặt dương dương đắc ý của ông chồng hờ, hồi tưởng lại ánh mắt của Thái hậu, luôn có cảm giác mọi việc không đơn giản như vậy.