Lâm Tri Niệm nhanh chóng giành được vị trí đầu bảng trong lớp.
Vây xung quanh con bé đều là những học sinh nổi bật với thành tích xuất sắc.
Nhưng con bé phát hiện ra, dường như tôi không giống nó ở kiếp trước, bị tất cả các bạn học nữ cô lập.
Ngược lại, mọi người vẫn vừa nói vừa cười với tôi như cũ.
Nó không hiểu, tại sao xinh đẹp như nhau, nhiều lần bị đưa lên confession, được công nhận trở thành hoa khôi của trường, tôi lại không bị bạn bè cùng giới ghen tị.
Thực ra, kiếp trước con bé bị ghét cũng không phải vì xinh đẹp.
"Lâm Thanh Di, tan học tôi dẫn cậu đi hát K, cậu có muốn đi không?"
Trùm trường Hứa Lãng ở lớp bên cạnh lại xuất hiện trước cửa lớp.
Hoàn cảnh gia đình Hứa Lãng rất tốt, bố cậu ta có EQ rất cao, khu thành thị giải trí lớn nhất địa phương đều là sản nghiệp nhà họ Hứa.
Xuất thân như vậy, ngay cả giáo viên cũng không dám đắc tội Hứa Lãng.
Kiếp trước, Hứa Lãng cũng theo đuổi Lâm Tri Niệm nhiệt tình như vậy.
Khi đó, Lâm Tri Niệm rất nổi tiếng, thường ngồi ở phía sau xe máy của Hứa Lãng để rêu rao khắp thành phố.
Giống như nữ chính trong tiểu thuyết thanh xuân, lúc người khác chịu khó học tập thì nó lại trốn học hàng ngày, ỷ vào thế lực của Hứa Lãng để bắt nạt các bạn cùng lớp.
Cho nên, dù cho nó xinh đẹp đến lạ thường thì vẫn có nhiều người ghét nó như cũ.
Nhưng tôi không đi theo con đường giống nó.
Hứa Lãng chống hai tay lên bàn tôi, ở trên cao nhìn xuống.
Vẻ ngoài cậu ta khá đẹp trai, ra tay hào phóng, có nhiều fan nhưng tính tình lại không tốt.
"Cậu có đi hay không, nói một câu xem nào?"
Tôi lắc đầu: "Không, hôm nay tôi phải về nhà."
Đây là lần thứ tư tôi từ chối Hứa Lãng.
Hiển nhiên cậu ta hơi thiếu kiên nhẫn, ánh mắt có chút tức giận, ánh mắt của những người xung quanh nhìn cậu ta càng khiến cậu ta tức giận hơn.
"Lâm Thanh Di, tôi đã nể mặt cậu rồi thì cậu đừng có mà được nước lấn tới!
"Trong lúc ông đây còn thích cậu, cậu đừng có ở đây mà làm bộ làm tịch."
Mọi người im lặng theo dõi trò cười này, không ai dám nói gì. Vì Hứa Lãng vừa mới đánh một học sinh đắc tội mình vào tháng trước, học sinh đó bị thương nặng phải nhập viện.
Tôi cụp mắt xuống, nhéo mạnh đùi mình.
Sau đó ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe, nước mắt trong suốt.
"Hứa Lãng, sao cậu có thể nói như vậy chứ?"
Hứa Lãng đang tức giận hầm hầm lập tức hạ xuống, cậu ta gãi đầu không biết phải làm sao.
"Haiz, con bà nó, tôi cũng đã nói gì với cậu đâu?
"Cậu có thể ngừng khóc được không, không đi thì không đi."
Tôi lại phớt lờ cậu ta, sụt sịt, lau nước mắt chạy ra khỏi lớp.
Không có biện pháp, nếu không chạy thì không khóc nổi.
Tôi không thể không thừa nhận, sắc đẹp đôi khi cũng có thể là một loại vũ khí.
Nhưng nó là một con dao hai lưỡi, nếu sử dụng không đúng cách thì sẽ chỉ làm mình bị thương.
Đối đầu trực diện với Hứa Lãng hiển nhiên là không sáng suốt, tỏ ra yếu thế một cách thích hợp mới có khả năng để tôi đứng trong khu vực an toàn.
Trước khi chưa có cách nào tự bảo vệ mình, thì gương mặt xinh đẹp của tôi không khác gì con nít ôm vàng đi dạo trong thành phố tấp nập vậy.
Nhưng tôi không có ý định giống như Lâm Tri Niệm, tìm một người đàn ông mạnh mẽ để bảo vệ mình.
Đem cuộc sống của mình giao phó cho một người đàn ông xa lạ, dựa vào sắc đẹp để giữ họ lại, rõ ràng là một quyết định đi ngược lại bản chất con người.
Một bông hoa dù có đẹp đến đâu, thì cũng sẽ có lúc nhìn đến chán.
Chim hoàng yến được định sẵn là không thể bay cao lên trời.
Còn điều tôi muốn làm là trở thành một con chim ưng tự do bay lượn.