Hệ Thống Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 2

Lâm Tri Niệm bắt đầu hưởng thụ những chỗ tốt mà hệ thống mang tới.

Mới bắt đầu, hệ thống của chúng tôi sẽ cung cấp ngón tay vàng.

Hệ thống học sinh giỏi sẽ cho phép Lâm Tri Niệm tăng cường trí nhớ, cải thiện khả năng hiểu biết, đạt được kết quả gấp đôi với một nửa công sức bỏ ra khi học tập.

Con bé rất thích thú khoe với giáo viên và bạn cùng lớp khả năng xem qua là nhớ của mình.

"Sao Tri Niệm lại đột nhiên trở nên thông minh vậy nhỉ?"

"Đúng là khiến người ta ghen tị mà."

Lâm Tri Niệm lâng lâng, hưởng thụ cảm giác được mọi người tâng bốc.

Nhìn thấy tôi qua khóe mắt, con bé che miệng cười khúc khích:

"Thật ra chị tôi ở nhà cũng học hành chăm chỉ lắm nhưng học mãi vẫn không vào đầu.

"Haiz, nếu chị ấy bằng lòng, tôi có thể chia sẻ phương pháp học tập của mình cho chị ấy, nhưng chị ấy lại không chịu hỏi tôi gì cả."

Bạn cùng bàn cũng muốn hỏi Lâm Tri Niệm về ý tưởng giải quyết vấn đề của nó, nên lập tức hùa theo nói:

"Ấy, Lâm Thanh Di không thông minh, cậu dạy cậu ấy cũng vô dụng."

"Đều một mẹ sinh ra, sao Tri Niệm lại thông minh như vậy, còn Thanh Di lại ngu ngốc vậy nhỉ?"

Ngu ngốc sao?

Tôi nhìn vào bài thi toán của mình được 124 điểm.

Thực ra thì điểm số của tôi bây giờ cũng không kém lắm, chẳng qua là trong lời nói của Lâm Tri Niệm thường xuyên khắc sâu thêm những ấn tượng khác, khiến mọi người nghĩ rằng tôi thích học lén ở nhà, còn ghen tị với điểm số của em gái.

Thời học sinh, ai cũng đều cài một bộ lọc lên người học sinh giỏi*.

(*Ý câu này nghĩa là Tri Niệm là học sinh giỏi nên nói gì cũng đúng, dù đấy không phải sự thật.)

Đặc biệt là những người như Lâm Tri Niệm, là kiểu người không cần nỗ lực vẫn có thể học giỏi.

Trí tuệ là nguồn tài nguyên khan hiếm, khó có được nên đặc biệt khiến người ta ghen tị.

Mà bọn con trai trong lớp bắt đầu cố tình trêu chọc tôi, định thu hút sự chú ý của tôi.

Hệ thống sắc đẹp cũng đang thể hiện khả năng của mình.

Tôi và Lâm Tri Niệm vốn sinh ra đã rất giống nhau, nhưng tôi dần dần bắt đầu phát triển.

Vóc dáng cao hơn, eo thon hơn, da trắng hơn, mặt mũi cũng càng thêm xinh đẹp hơn.

Trong trường, nơi ai ai cũng đều để mặt mộc, mọi người bắt đầu chú ý đến vẻ đẹp lạ thường của tôi.

"Đẹp mắt thì có ích lợi gì? Nhiệm vụ của học sinh là học tập."

"Đúng thế, tuy rằng Lâm Thanh Di trông rất xinh đẹp, nhưng Lâm Tri Niệm lại thông minh có thừa! Nữ thần của tôi vẫn là Lâm Tri Niệm."

Lâm Tri Niệm tự mãn khi nghe những lời này.

Tôi thờ ơ lạnh nhạt, không hề nói một câu nào với nó.

Nó không biết, hệ thống học sinh giỏi không khiến người ta thông minh hơn mà không có lý do.

Kiếp trước, nó cần phải chinh phục người khác, phải đạt được tình yêu chân thành của đứa con may mắn;

Mà tôi cũng cần phải nỗ lực gấp đôi, miệt mài học tập chăm chỉ mới có thể đạt được thành quả học thuật.

Chỉ thông minh thôi chưa đủ, những người đứng đầu ai cũng có thiên phú.

Thật ra cái mà mọi người tranh đua lẫn nhau là ai chịu được nhiều sự khắc khổ hơn, ai có thể chịu đựng sự cô đơn khi đứng ở đỉnh cao.

Trên thế giới này có rất nhiều người xinh đẹp, cũng có rất nhiều người thông minh.

Nhưng không phải là người nào cũng có thể đạt được thành công.

Nếu người trước gọn gàng xinh đẹp, thì người sau phải bỏ ra gấp đôi nỗ lực.

Số phận không bao giờ thưởng cho những người không làm mà hưởng.