Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Công

Chương 7-2

Phó Tuân cũng là lần đầu tiên tới đây, tuy rằng trong đầu có ấn tượng về nơi này, nhưng anh vẫn cẩn thận nhìn quanh khắp nơi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này có khả năng anh sẽ phải thường xuyên ở lại nơi này, đương nhiên nơi này phải hợp ý anh mới được.

Căn chung cư khoảng hai trăm mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, rõ ràng là đã tìm người chuyên nghiệp thiết kế riêng.

Kỳ thật Phó Tuân đối với chỗ ở và đồ ăn không bắt bẻ quá nhiều, dù sao khi còn ở thế giới kia, mấy năm anh chơi bời lêu lỏng kia, cha mẹ không hề cho anh tiền trang trải cuộc sống, đoạn thời gian đó, anh chơi rất hăng say, chỉ cần là chỗ không quá dơ bẩn, anh đều có thể ở được.

Phó Tuân vỗ vỗ bả vai Tô Quân Ngạn, ý bảo cậu tùy ý ngồi, anh vào phòng một lát.

Tô Quân Ngạn đứng bên cạnh sô pha nhìn nửa ngày, mới chậm rãi ngồi xuống.

Trong lúc cậu không biết nên làm gì, có hơi thất thần ngồi đó, đột nhiên có thứ gì đó nhảy lên đùi cậu, Tô Quân Ngạn nháy mắt hoàn hồn, liền nhìn thấy một con mèo đang nằm trong lòng cậu, lông toàn thân trắng nõn mềm mại, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, tựa như không chút để ý mà liếc mắt nhìn cậu một cái, thập phần kiêu ngạo mà ghé vào đùi cậu nằm.

Cả người Tô Quân Ngạn cứng ngắt tại chỗ, cậu không hiểu biết về loài mèo, cũng không phân biệt được chủng loại của chúng, chỉ là nhìn bộ dáng con mèo này, liền cảm thấy nó rất quý, cơ thể cậu cứng đờ cả nửa ngày, thấy con mèo này không có ý định xuống khỏi người cậu, cậu mới dần dần thả lỏng cơ thể.

Trong mắt toàn là vẻ dịu dàng và hiếm lạ, cậu thật cẩn thận mà sờ sờ lông trên người nó.

Nó meo một tiếng, không giống vẻ bề ngoài kiêu ngạo của mình, âm thanh nó phát mềm mềm mại mại, móng vuốt nho nhỏ nâng lên, nhẹ nhàng cào vào chân Tô Quân Ngạn vài cái, lại lười biếng duỗi người nằm xuống không động đậy nữa.

Khóe miệng Tô Quân Ngạn gần như không thể phát hiện mà cong cong, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Phó Tuân vừa ra tới phòng khách liền nhìn thấy ý cười trên mặt cậu, Phó Tuân ngây ngẩn cả người, tầm mắt dừng ở trên người cậu một lát, mới đi qua hỏi: “Thích mèo?”

Tô Quân Ngạn nghe thấy giọng của anh, vội vàng thu lại ý cười trên mặt, muốn đứng lên, chỉ là trên đùi còn có một con mèo lười biếng đang nằm đó, làm cậu không dám động đậy, thân thể cứng đơ lắc lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua cục lông nho nhỏ trắng trắng trên đùi một cái, lại chần chờ mà gật gật đầu.

Phó Tuân không cẩn thận với con mèo này giống cậu, anh ngồi bên cạnh cậu, thuận tay vớt cục mèo này lên đặt lên trên đùi mình, tùy ý vuốt ve lông nó, con mèo này cũng không phản kháng, ngược lại rất thích thú mà cọ cọ vào lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn mà ghé vào đùi anh nằm xuống.

Anh đã thay một bộ quần áo khác, hình như là quần áo ở nhà, làm khí thế cứng rắn trên người anh tựa hồ nhu hòa đi đôi chút.

Phó Tuân thấy tầm mắt Tô Quân Ngạn nhìn chằm chằm vào con mèo, không dấu vết mà cong cong khóe miệng:

“Nó tên là Cục Bông.”

Con mèo này là Cố Dư Sanh chọn, nguyên chủ coi nó như bảo bối mà nuôi, cho dù sau đó Cố Dư Sanh chỉ liếc mắt nhìn một cái, nguyên chủ vẫn luôn cho rằng đây là hai người cùng nhau nuôi mèo, làm Phó Tuân cạn lời không còn gì để nói.

Lúc này thấy Tô Quân Ngạn thích, anh thả lỏng đôi lông mày, lại ném nó vào lòng cậu: “Thích thì cứ ôm đi.”

Thời điểm Phó Tuân đứng lên, thoáng nhìn thấy ba lô bên cạnh sô pha, anh như nhớ tới cái gì đó, chỉ vào một căn phòng: “Trong đó có máy giặt.”

Sắc mặt Tô Quân Ngạn đỏ bừng lên, đem ba lô giấu ra phía sau rồi mới cúi đầu nói:

“Không cần, không cần đâu, tôi đem về nhà giặt là được rồi.”

Phó Tuân nheo nheo đôi mắt, kỳ thật lúc Tô Quân Ngạn theo anh về đây, trên đường cũng không nói muốn về nhà, anh cũng đã nhìn ra thái độ của Tô Quân Ngạn đã mềm mỏng hơn, thậm chí là mang theo chút cam chịu.

Phó Tuân cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, đem cả người Tô Quân Ngạn thu vào đáy mắt.

Tô Quân Ngạn mặc chiếc áo sơ mi lúc rời đi vào buổi sáng, cậu không cài hai nút trên cùng, từ góc nhìn của Phó Tuân có thể nhìn thấy xương quai xanh rõ ràng, phía dưới xương quai xanh có mấy vết đỏ nho nhỏ hấp dẫn tầm mắt anh.

Phó Tuân nhìn đến ánh mắt tối sầm lại, bởi vì anh nhớ rất rõ, mấy vết đỏ hấp dẫn đó là do anh để lại tối qua.

Anh thậm chí có thể nhớ rõ dáng vẻ nhẫn nhịn khó chịu lúc người này nằm dưới thân anh, cùng với lúc cậu chịu không nổi nữa, móng tay cào vào lưng anh mang đến cảm giác đau đớn.

Phó Tuân đột nhiên lại ngồi xuống, Tô Quân Ngạn có hơi khó hiểu mà nhìn qua, Phó Tuân cũng đã tiến đến sát lại gần cậu, anh duỗi tay ôm eo cậu, cảm giác cơ thể người trong lòng ngực cứng đờ, anh dựa vào vai cậu, kề sát bên tai cậu, giọng nói mang theo một chút khàn khàn gần như dỗ dành nói:

“Đêm nay đừng về, nhé?”