Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Công

Chương 8-1

Tô Quân Ngạn để tay trên bồn rửa tay, cậu hất nước lạnh lên rửa mặt, những sợi tóc giữa trán nhỏ nước, cậu có hơi thất thần mà nhìn bản thân trong gương.

Hiện tại cậu đang ở phòng thuê của mình.

Là Phó Tuân đưa cậu về.

Người nọ thật sự giống như những gì đã nói, không hề làm cậu khó xử.

Nhưng điều khiến cậu xấu hổ chính là, thời điểm người nọ mở miệng muốn cậu ở lại, thiếu chút nữa cậu đã gật đầu đồng ý rồi.

Tô Quân Ngạn thở ra một hơi, ném quần áo dơ trong ba lô vào máy giặt.

Cậu gãi gãi mái tóc vẫn còn nhỏ nước, có hơi cáu kỉnh lại hơi bối rối.

Phó Tuân nói chờ cậu suy xét.

Nhưng cậu nhìn ra được, Phó Tuân người này, kiên nhẫn có hạn.

Trong túi cậu bỗng nhiên rớt xuống một cái chìa khóa, Tô Quân Ngạn sửng sốt, nhớ tới lời nói lúc người nọ đưa cho cậu chìa khóa.

Thời điểm Tô Quân Ngạn miên man suy nghĩ, điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Tô Quân Ngạn đột nhiên hoàn hồn, đem chìa khóa bỏ vào trong túi, mới mở điện thoại ra xem:

【 Trác Hữu: Tô Tử, tiết buổi tối giúp tôi điểm danh nha! 】

Tô Quân Ngạn hối hận mà vỗ vỗ đầu, cậu quên mất tối nay có tiết, may mà không đồng ý với Phó Tuân.

Mà Phó Tuân không biết diễn biến tâm lý của Tô Quân Ngạn, lúc này anh đang nghe điện thoại.

“A Tuân, ngày mai sinh nhật anh, em đã chuẩn bị cho anh một món quà, ngày mai em đến tặng cho anh nhé?”

Người gọi anh là “A Tuân”, trừ cha mẹ anh ra cũng chỉ có vị tình nhân trong lòng nguyên chủ là Cố Dư Sanh.

Phó Tuân mới vừa bị Tô Quân Ngạn từ chối, tâm trạng không quá tốt, thái độ có hơi lãnh đạm:

“Không cần, ngày mai tôi định về nhà một chuyến.”

Lời này vừa nói ra, đầu dây bên kia điện thoại liền yên lặng trong chốc lát.

Phó Tuân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cha mẹ nguyên thân cũng không thích Cố Dư Sanh, nguyên thân chính là vì Cố Dư Sanh mới dọn ra ngoài ở, bởi vì hắn không muốn vừa về nhà đã nghe thấy cha mẹ nói xấu Cố Dư Sanh.

Đối với chuyện này, Phó Tuân không có nhận xét gì.

Tuy anh không hiểu nguyên thân vì cái gì thích Cố Dư Sanh, nhưng nếu anh có người mình yêu, lại bị cha mẹ nói này nói nọ, anh cũng sẽ mất kiên nhẫn.

Phó Tuân nhìn thời gian, đã sắp bốn giờ.

Trưa nay anh đã ăn hai lần, hiện tại một chút cũng không đói bụng, chỉ là bên kia điện thoại qua rất lâu vẫn không nói lời nào, anh có hơi mất kiên nhẫn:

“Không có việc gì nữa thì tôi cúp máy trước đây”

“A Tuân ——”

Phó Tuân dừng một chút, cố nhịn lại hỏi một câu: “Chuyện gì?”

“Anh…… Đêm qua không về nhà?”

Phó Tuân không nhìn thấy vẻ mặt Cố Dư Sanh bên kia đầu dây, nhưng anh vẫn nhíu mày.

“Cậu điều tra tôi?”

Cố Dư Sanh hơi nhíu mi, không nghĩ tới Phó Tuân không chỉ không trả lời câu hỏi của hắn, mà còn hỏi ngược lại hắn một câu như vậy.

Trong long hắn có hơi bất an, luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết.

Hắn rũ mí mắt, mím môi nói: “Hôm qua em muốn đến thăm Cục Bông, kết quả gõ cửa nửa ngày, mới biết anh không ở nhà.”

Lời hắn nói là thật, đêm qua hắn quả thật đã đến nhà Phó Tuân.

Nhưng không phải vì Cục Bông, Hôm qua hắn ở Bóng Đêm không nhìn thấy Phó Tuân, trong lòng cảm thấy nghi ngờ mới đến nhà Phó Tuân tìm anh.

Lông mày Phó Tuân vẫn không thả lỏng:

“Nếu muốn gặp Cục Bông, chi bằng ôm nó về nuôi đi.”

Vừa dứt lời, Phó Tuân đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Tô Quân Ngạn nhìn bé mèo lúc đó đôi mắt cậu sáng ngời, làm anh khựng lại, nhưng vẫn cảm thấy để Cố Dư Sanh đem Cục Bông đi sẽ tốt hơn, nếu Tô Quân Ngạn thích mèo, anh cũng có thể mua con khác.

Đối với mèo của nguyên chủ, bất quá anh chỉ gặp nó một lần, nếu nói có cảm tình cũng không có khả năng đó.

Trong lòng Cố Dư Sanh hơi khẩn trương, vội vàng nói: “Em thường xuyên đi công tác, sợ không thể chăm sóc tốt cho nó, vẫn nên nuôi ở chỗ anh thì hơn.”

Trong mắt Phó Tuân tràn đầy lạnh lùng, không còn kiên nhẫn nói chuyện với hắn:

“Nếu cậu không muốn nuôi, tôi liền tặng người khác.”

Phó Tuân không chờ hắn nói nữa, lập tức cúp điện thoại.