Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Công

Chương 7-1

Tô Quân Ngạn ngơ ngẩn mà nhìn Phó Tuân, không thể phủ nhận, trong một khoảnh khắc cậu rất muốn trực tiếp gật đầu đồng ý.

Chỉ là, cuối cùng cậu vẫn không làm vậy, cậu mím mím môi, trong mắt hiện lên vẻ do dự.

Cậu cúi đầu không nhìn người trước mặt, nói: “Anh để tôi suy nghĩ lại đã.”

Phó Tuân không ép buộc cậu, gật gật đầu xem như đồng ý: “Được, cậu cứ cẩn thận suy xét.”

“Bất quá mặc kệ cậu có đáp ứng hay không, căn hộ kia cậu cũng phải nhận lấy.”

Phó Tuân không quản Tô Quân Ngạn lại nhíu mày, chỉ lo nói hết cần nói: “Cho dù cậu đem bán hay là tự mình ở, đều tuỳ cậu.”

Phó Tuân không thể hiểu được suy nghĩ của Tô Quân Ngạn, có thể nói, suy nghĩ của rất nhiều người trong quyển tiểu thuyết này, anh đều không hiểu.

Cho dù là nguyên chủ, Phó Tuân cũng không hiểu hắn vì cái gì mà một lòng một dạ nhào đến bên cạnh Cố Dư Sanh.

Giống như việc anh không hiểu, mặc kệ là trong nguyên tác hay là hiện tại, Tô Quân Ngạn hoàn toàn là người bị hại, cậu đã không có ý muốn trả thù, cũng không có ý muốn bồi thường.

Ít nhất, nếu Phó Tuân là Tô Quân Ngạn, cho dù anh không tùy thời chơi đùa nguyên chủ đến chết, cũng phải hung hăng lột xuống một tầng da từ trên người nguyên chủ xuống.

Phó Tuân bỏ qua suy nghĩ trong đầu, thấy Tô Quân Ngạn ôm lấy dạ dày, rõ ràng là đang khó chịu, lại còn cố ăn mì trong tô, anh cau mày, lấy đôi đũa trong tay cậu đi, tức giận mà nói: “Ăn không nổi mà còn ăn.”

Tô Quân Ngạn không nói gì, chỉ là nhìn tô mì một cái, rõ ràng là đang cảm thấy lãng phí.

Mặc kệ là Phó Tuân ở thế giới kia, hay là xuyên đến thân thể này, đều là ngậm thìa vàng mà lớn.

Mà Tô Quân Ngạn lại bất đồng, nhà cậu rất nghèo, học phí và tiền cơm toàn dựa vào làm thêm kiếm được, dù là một chút lương thực cậu cũng luyến tiếc không nỡ bỏ.

Phó Tuân nhìn cậu, có chút không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, gắp mì trong tô của cậu bỏ vào trong tô của mình, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Quân Ngạn, tùy ý dùng đôi đũa quấy quấy cúi đầu ăn.

Cho dù chỉ là ăn mì, lễ nghi vẫn như cũ, từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen dung nhập vào trong xương cốt, rất khó để thay đổi.

Tô Quân Ngạn chỉ nhìn thoáng qua, liền nhận thấy được chênh lệch, cho dù hai người ngồi cùng một cái bàn, cũng dường như cách rất xa.

Cậu đột nhiên có chút hoảng hốt, chính là người trước mắt này nói muốn cùng cậu ở bên nhau?

Còn rất nghiêm túc.

Sau khi Phó Tuân ăn mì xong thì cau mày, thầm mắng chính mình tự chuốc lấy khổ.

Người ta rõ ràng đã nói ăn không hết, còn gọi nhiều như vậy.

Tô Quân Ngạn cũng nhìn ra anh có hơi không thoải mái, vội hỏi: “Anh không sao chứ?”

Phó Tuân lắc đầu: “Không sao.”

Dừng một chút, mới nói thêm một câu: “Đi thôi.”

Tô Quân Ngạn nhìn anh vài lần, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại ngậm chặt miệng cái gì cũng không nói, đi theo phía sau anh ra khỏi tiệm mì.

Thẳng đến lúc ngồi trong xe, mày Phó Tuân vẫn luôn nhíu lại, Tô Quân Ngạn ngồi bên ghế phụ, Phó Tuân nghiêng người dựa vào ghế nhìn về phía cậu.

Tô Quân Ngạn bị anh nhìn có hơi bất an, bỗng nhiên trước mắt giáng xuống một bóng người, Tô Quân Ngạn theo bản năng ngã người ra sát lưng ghế phía sau, cảnh giác mà nhìn về phía Phó Tuân.

Phó Tuân chú ý tới ánh mắt của cậu, vốn đang không thoải mái trong người, lúc này càng không kiên nhẫn thêm vài phần, anh cài dây an toàn cho Tô Quân Ngạn, liếc mắt nhìn cậu một cái rồi thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng dậy.

Gương mặt Tô Quân Ngạn có hơi hồng hồng, hiển nhiên cũng biết chính mình hiểu lầm ý của anh.

Phó Tuân mặc kệ cậu, bất quá trước khi lái xe đi vẫn hỏi một câu: “Buổi chiều có tiết học không?”

Khi nhìn thấy cậu lắc đầu, liền trực tiếp lái xe rời đi, chạy về hướng căn hộ của mình ở trung tâm thành phố.

Tô Quân Ngạn nhìn xe càng ngày càng gần trung tâm thành phố, cảnh vật xung quanh cũng càng ngày càng xa lạ, cậu có hơi khẩn trương mà mím môi, nhưng lại không nói gì thêm.

Phó Tuân bên cạnh nhìn hết phản ứng của cậu trong mắt, tâm tình thoải mái hơn chút, tính nhẫn nại của anh không tốt, nếu Tô Quân Ngạn lại nói gì đó, có khả năng anh cũng sẽ mất đi hứng thú.

Chung cư Phó Tuân ở trong trung tâm thành phố cũng là một tiểu khu xa hoa, bảo an ở cửa nhận ra xe anh, trực tiếp mở cổng cho anh chạy xe vào.

Xe dừng lại, Tô Quân Ngạn vội vàng nhìn về phía Phó Tuân, Phó Tuân nhìn về phía cậu hất đầu: “Xuống xe.”

Tô Quân Ngạn đi theo xuống xe, trong tay còn cầm ba lô, cậu nhìn quanh bốn phía, cũng không hiểu tại sao mình lại đi theo anh đến đây.

Thang máy dừng lại ở tầng mười lăm, Phó Tuân mở cửa nhà, thấy Tô Quân Ngạn đứng ở cửa bộ dáng có hơi thấp thõm, Phó Tuân đột nhiên có chút mềm lòng, giơ tay xoa xoa mái tóc của cậu, nói: “Trong ngăn tủ có dép lê, tự mình lấy một đôi ra mang vào đi.”