Dưới tin tức mới nhất này, các bình luận đều là của các vị tu sĩ đang hoang mang lo sợ, bình luận của Lạc Minh Thù lại có vẻ thanh tân thoát tục, thậm chí còn thu hút sự chú ý của một người nào đó.
Thông thường sau khi bình luận, Lạc Minh Thù sẽ luôn nhìn chằm chằm vào Thủy Kính Tứ Phương xem có ai để ý đến mình không, không có cách nào, nàng chính là thích tìm kiếm cảm giác tồn tại như vậy.
Kết quả là sau một nén nhang, Lạc Minh Thù thấy có người trả lời mình, nàng nhìn điểm sáng trên Linh Võng, xoa tay hầm hè, vô cùng phấn khích.
Thấy nàng trở mình trên giường, chuẩn bị dùng thần niệm gõ chữ, A Phát từ trong thế giới thoại bản hoàn hồn, nàng ấy hỏi: "Sư tỷ, tỷ lại cãi nhau với người ta trên Linh Võng à?"
"Ừ." Lạc Minh Thù vừa lướt xem dòng chữ trên Thủy Kính Tứ Phương, vừa thuận miệng đáp, "Kẹt ở Nguyên Anh cũng đã nhiều năm như vậy rồi, bản thân ta cũng không tìm ra cách đột phá, ở trong Ngự Linh Tông cũng không có việc gì làm, không lên mạng cãi nhau chẳng lẽ lại đi tu luyện sao?"
"Tỷ cũng không sợ người ta lần theo Linh Võng đến đánh tỷ à." A Phát cúi đầu tiếp tục đọc sách.
"Không sao, mấy kẻ cãi nhau với ta trên mạng đều là đám gà mờ, người nghiêm túc đều đi tu luyện hết rồi, ai rảnh rỗi lên Thủy Kính Tứ Phương cãi nhau chứ, bọn họ không có năng lực lần theo Linh Võng để tìm ra ta đâu." Lạc Minh Thù vô cùng tự tin, tu sĩ trong thế giới này lấy thực lực vi tôn, đến Thủy Kính Tứ Phương cũng vậy.
Tu sĩ có tu vi thấp nếu cãi nhau trên Thủy Kính Tứ Phương sẽ không chiếm được ưu thế, bởi vì cường độ thần niệm của bọn họ không đủ để liên tục truyền tin, hơn nữa tu sĩ có tu vi cao còn có thể dựa vào thần niệm trên Linh Võng để truy tìm vị trí của đối phương, nếu thua về lý lẽ thì có thể trực tiếp đánh nhau ngoài đời.
Tu vi của Lạc Minh Thù ở trên Thủy Kính Tứ Phương cơ bản là muốn làm gì thì làm, bởi vì những tu sĩ có tu vi cao hơn nàng đều là các vị trưởng lão đức cao vọng trọng, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh thì phần lớn đều trầm ổn, căn bản sẽ không tùy tiện phát ngôn trên Thủy Kính Tứ Phương.
Nàng mở tin nhắn mới trên Thủy Kính Tứ Phương, thấy có người trả lời mình.
[ Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn rất dễ bị lừa: Cảm giác hung tàn không bằng... Lạc Minh Thù.]
[ Tu sĩ ẩn danh: Thật sao?]
Lạc Minh Thù "giao lưu" với người ta trên Thủy Kính Tứ Phương, đối phương thường vừa vào đã mắng chửi, đột nhiên lại có một câu "Thật sao" có chút văn vẻ nho nhã như vậy, nàng còn hơi không quen.
Nàng trả lời.
[ Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn rất dễ bị lừa: Không phải chỉ là một đám Ma tu gà mờ sao, ta một mình cân cả mười tám đệ đệ Ma vực.]
Đối phương trả lời cực kỳ nhanh.
[ Tu sĩ ẩn danh: Phế vật.]
[ Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn rất dễ bị lừa: Phản dame.]
[ Tu sĩ ẩn danh: Phản dame vô hiệu.]
[ Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn rất dễ bị lừa: Ta tuyên bố phản dame của ngươi vô hiệu.]
Hai người cứ như vậy mà cãi nhau, Lạc Minh Thù vốn định sử dụng chiêu cũ của mình, dùng thần thức cường đại của tu sĩ Nguyên Anh liên tục gửi tin nhắn, dùng tốc độ trả lời liên tục để khiến đối phương trở tay không kịp.
Nhưng Lạc Minh Thù phát hiện tốc độ trả lời của đối phương vậy mà lại nhanh như mình, vốn chỉ đang ngồi tựa trên giường, nàng lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hẳn lên, đưa tay chạm nhẹ vào Linh Võng trước mặt, tăng cường thần thức truyền vào.
Tốc độ trả lời của nàng nhanh hơn gấp đôi, làm anh hùng bàn phím trong giới tu tiên cũng cần thực lực cực mạnh, ngay khi Lạc Minh Thù cho rằng mình có thể dùng thực lực nghiền ép đối phương thì nàng phát hiện tốc độ trả lời của tu sĩ ẩn danh kia vậy mà cũng tăng lên.
Lạc Minh Thù không tin tà, nàng tiếp tục tăng cường thần thức truyền vào, tăng tốc độ trả lời của mình, đánh cược danh dự làm "anh hùng bàn phím" trăm năm của mình trên Thủy Kính Tứ Phương, nàng nhất định phải chiến thắng tu sĩ ẩn danh không biết từ đâu chui ra này.
Kết quả là, tốc độ của nàng vừa tăng lên, đối phương cũng tăng theo, tin nhắn màu vàng của hai bên điên cuồng nhấp nháy trên Linh Võng trước mắt, lời lẽ mắng chửi trẻ con dưới trình độ uyên bác mấy trăm năm của tu sĩ lại không hề lặp lại câu nào.
Cuối cùng, Lạc Minh Thù vẫn bại trận, thần thức truyền vào cũng có giới hạn, tu vi của nàng tuy có ưu thế trong số những người cùng lứa, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, trên Linh Võng này, rốt cuộc vẫn có đối thủ mà nàng không đánh lại.
Trận chiến anh hùng bàn phím số một Thủy Kính Tứ Phương tạm thời kết thúc, Lạc Minh Thù tạm thời bại trận rời sân.
Thần thức của Lạc Minh Thù cạn kiệt, Linh Võng trước mặt nàng không còn thần thức chống đỡ, hóa thành vài tia sáng vàng nhạt rồi biến mất.