Khẩu Nghiệp Coi Chừng Bị Quánh

Chương 7: Cá băm viên

Nàng đưa tay vuốt ve mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi trên trán, vịn khung cửa, bước ra sân, A Phát đặt cuốn thoại bản trong tay xuống, kinh ngạc nhìn nàng.

"A Phát." Giọng nói của Lạc Minh Thù run rẩy, tay nàng vịn vào khung cửa một cách yếu ớt, vì muốn mắng chửi thắng đối phương trên Linh Võng, nàng thật sự đã dốc hết toàn lực.

"Sư tỷ, thật sự có người lần theo Linh Võng đến đánh tỷ sao?" A Phát bước lên đỡ nàng, hoảng sợ biến sắc.

Lạc Minh Thù nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng tuyên bố: "Ta muốn tu luyện, ta muốn đột phá Nguyên Anh trở nên mạnh hơn, ta muốn hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ."

A Phát vô cùng khϊếp sợ, nàng không ngờ trên Thủy Kính Tứ Phương vậy mà lại thật sự có tu sĩ lợi hại lại rảnh rỗi như Lạc Minh Thù.

Lúc này, trong một đại điện nguy nga bị bóng tối bao phủ, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập, một người ngồi ngay ngắn ở chính giữa đại điện, một tay đóng Linh Võng trước mặt lại.

Có người quỳ rạp dưới chân hắn, cung kính nói: "Tôn chủ, những năm gần đây Ma Vực cũng đã kết nối Linh Võng, ngài sử dụng thế nào rồi ạ?"

Tạ Trường Minh suy nghĩ một lát, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Vô vị."

"Chúng ta phái thuộc hạ đến Nhân Giới, bọn họ liền khẩn trương thành như vậy, nhân loại thật sự rất yếu đuối." Hộ pháp ngồi phía dưới tiếp tục nói.

"Không cần để ý đến bọn họ." Ngón tay Tạ Trường Minh gõ nhẹ lên tay vịn của ghế.

"Vâng ạ --" Hộ pháp cung kính lui xuống.

Lạc Minh Thù ở cách đó ngàn vạn dặm đương nhiên không biết người ở đầu bên kia Linh Võng rốt cuộc là ai, nàng đang cùng A Phát nghiên cứu cách đột phá.

"Sư tỷ, tỷ ở Nguyên Anh cũng đã hơn một trăm năm rồi." A Phát lo lắng nhìn Lạc Minh Thù, "Hơn nữa... Tỷ..."

Lạc Minh Thù khôi phục lại một chút, nàng đi ra sân, lúc này đã đến hoàng hôn, nàng bước về phía hồ nước nhỏ bên bờ suối.

Nàng cúi đầu cởi giày thêu ra, viên ngọc trai đính trên mũi giày lấp lánh dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, mũi chân nàng chạm vào nước, sau đó, hai chân nàng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

Hôm nay Lạc Minh Thù mặc một chiếc váy sa màu tím nhạt, nàng thích màu này, bởi vì --

Hai chân nàng hóa thành một cái đuôi giống như đuôi cá, nhưng thon dài hơn một chút, lắc lư trong nước, khuấy động những gợn sóng nhàn nhạt trên mặt nước, dưới ánh hoàng hôn, đuôi của nàng có màu tím nhạt, lấp lánh ánh sáng lấp lánh đáng yêu, đẹp như một giấc mơ.

"Ta không phải người a." Lạc Minh Thù vỗ vỗ đuôi cá của mình, "Đến bây giờ ta vẫn không biết mình là loại cá yêu gì, công pháp của loài người lại không thích hợp với ta."

A Phát bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng ấy là do Lạc Minh Thù nhặt về bên suối, còn Lạc Minh Thù là do sư phụ của nàng - Liễu Hồng Dĩnh Oánh mang về.

Khi Liễu Hồng Dĩnh gặp Lạc Minh Thù, nàng đang hôn mê, nửa người dưới còn mang theo một cái đuôi cá dài, yêu loại không thể sống sót ở Nhân Giới, Yêu Vực và Nhân Giới vốn có thù xưa, quan hệ vô cùng căng thẳng, tuy những năm gần đây đã dịu đi phần nào, nhưng Ngự Linh Tông nằm ở sâu trong Nhân Giới lại càng thêm bảo thủ.

Vì không muốn Lạc Minh Thù lưu lạc ở Nhân Giới bị người ta gϊếŧ chết, Liễu Hồng Dĩnh liền mang nàng về.

Lạc Minh Thù sau khi tỉnh lại thì ký ức mơ hồ, nàng thậm chí chỉ nhớ được họ của mình, ngay cả cái tên "Minh Thù" cũng là do Liễu Hồng Dĩnh đặt cho, phương thức tu luyện của nàng cũng khác với loài người, chỉ có thể dựa vào truyền thừa trong ký ức của mình để sử dụng pháp thuật và tu luyện.

Liễu Hồng Dĩnh vốn muốn đưa Lạc Minh Thù về Yêu Vực, nhưng Lạc Minh Thù không nhớ rõ gia tộc của mình, cho dù trở về Yêu Vực, nàng cũng không biết nên đi đâu để tìm kiếm đồng tộc, nàng che giấu thân phận của mình rất tốt, không hề để lộ một chút khí tức yêu loại nào, thêm vào đó sau này Liễu Hồng Dĩnh gặp chuyện ngoài ý muốn, nguyên thần ngủ say, hôn mê hơn trăm năm, Lạc Minh Thù vì muốn bảo vệ thân thể cho bà, cũng không thể rời khỏi Ngự Linh Tông.

"Haizz --" Lạc Minh Thù thở dài một hơi, nàng đưa tay chống cằm, thất vọng nói: "Ta đã ăn nhiều cá như vậy rồi, cá kho, đầu cá om, cá hấp, cá chưng tương, cá xào... Vậy mà chưa từng ăn con cá nào giống ta cả."

A Phát vốn đang vì Lạc Minh Thù mà đa sầu đa cảm, trong nháy mắt liền kéo suy nghĩ trở lại, nàng cảm thấy mình thật sự không cần thiết phải thương cảm cho Lạc Minh Thù, nghe xem, đây là lời mà một yêu cá có thể nói ra sao? Hơn nữa cá băm viên căn bản không có cá nha!

"Thật là mất mặt quá, vậy mà ta lại thua trong một trận cãi nhau trên Linh Võng." Lạc Minh Thù dùng đuôi cá "bịch bịch" vỗ vào mặt nước, khiến nước bắn tung lên, "Chờ ngày mai ta nghỉ ngơi đủ rồi, ta sẽ tiếp tục cãi nhau với hắn."

"Sư tỷ, ý ta là, nếu tỷ muốn thử đột phá, chi bằng về Yêu Vực xem có phương pháp tu luyện nào thích hợp với tỷ hay không." A Phát khép cuốn sách trong tay lại, nhỏ giọng nói với Lạc Minh Thù, "Qua một thời gian nữa ta cũng có thể Kim Đan rồi, nếu là sư... sư phụ, ta hẳn là có thể trông chừng được."