Khẩu Nghiệp Coi Chừng Bị Quánh

Chương 5: Không hung tàn bằng ta

Nàng ta không có linh thạch, hơn nữa giá Lạc Minh Thù đưa ra quá cao, chỉ là cho mượn Chuông gọi hồn, cũng không làm hỏng pháp bảo, hơn nữa, món đồ chơi ba vạn linh thạch này chỉ là thứ bám bụi trong kho báu của nàng, nàng tiện tay cho mượn thì có sao đâu chứ...

"Lạc sư tỷ, ta... ta không có linh thạch, hơn nữa, lúc trước tỷ chỉ bỏ ra ba vạn linh thạch để mua Chuông gọi hồn mà..." Lục Dao Dao nhỏ giọng nói, nàng ta khẽ ngẩng đầu, dùng vẻ yếu đuối đáng thương nhìn Lạc Minh Thù.

"Nói nửa ngày trời là ngươi muốn lợi dụng ta à?" Lạc Minh Thù vô cùng sửng sốt, nàng không ngờ Lục Dao Dao còn keo kiệt hơn cả nàng, "Xin lỗi Lục Dao Dao, ta là người có giá trị một nén nhang mấy trăm vạn linh thạch đấy, ngươi muốn không mất tiền mà sai khiến ta làm việc cho ngươi sao?"

"Nhưng mà, Minh Thù, đệ tử bình thường trong môn chúng ta chắc chắn không giàu có bằng con, con cho nó mượn Chuông gọi hồncũng chỉ là việc nhỏ thôi mà." Vài vị trưởng lão bên cạnh khuyên nhủ, "Nếu muốn thù lao, cứ lấy từ chỗ chúng ta là được."

"Hơn nữa, người mất tích là đồng môn, Minh Thù, chúng ta đều biết con rất biết cách làm ăn, nhưng con lại định giá mạng sống của đồng môn như vậy, chẳng phải là quá lạnh lùng sao?" Lại có người nhỏ giọng nói.

Lạc Minh Thù nghi hoặc nhìn chuỗi hạt trai trên cổ Lục Dao Dao, sau đó chuyển tầm mắt sang chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng ta, toàn thân nàng ta, trang sức nào cũng đáng giá hơn ba mươi vạn linh thạch.

Người keo kiệt là Lục Dao Dao mới đúng chứ!

Lạc Minh Thù không chịu đựng nổi nữa, nàng bước tới, nhấc chuỗi hạt trai đính trên vạt áo của Lục Dao Dao lên, những ngón tay thon dài quấn quanh những viên trai bảy màu, vô cùng xinh đẹp, nàng nói rõ ràng từng chữ: "Là chuỗi hạt trai được mài giũa từ trai ngàn năm, cái này phải đến năm vạn linh thạch đấy."

Nàng lại nâng chiếc vòng ngọc trên cổ tay Lục Dao Dao lên, đối diện với món trang sức tinh xảo này, động tác của nàng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút - điều này khiến Lục Dao Dao có chút thụ sủng nhược kinh.

"Ngọc Bàng Sơn, lấy màu xanh biếc làm quý, cái này có giá trị mười vạn linh thạch, còn có cả công nghệ điêu khắc này nữa... Bây giờ không thể nào tìm thấy được nữa rồi." Đầu ngón tay Lạc Minh Thù lướt nhẹ qua chiếc vòng ngọc, "Ngươi không phải là rất giàu có sao."

Lục Dao Dao rụt tay về, giấu chiếc vòng ngọc vào trong tay áo, nàng ta uất ức nói: "Lạc sư tỷ, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, ta chỉ là đem hết linh thạch tích góp được mua trang sức, nên tạm thời không có linh thạch thôi."

"Nếu ngươi thực sự quan tâm đến sư huynh của ngươi như vậy, sao không đem những món trang sức này đưa cho ta? Thu mua lại một nửa giá cũng không phải là không được." Lạc Minh Thù sờ cằm, ánh mắt vẫn dừng lại trên cổ tay Lục Dao Dao.

"Ngươi... Sao ngươi có thể như vậy?" Lục Dao Dao rưng rưng nước mắt, u oán nhìn Lạc Minh Thù, "Chuông gọi hồn đó cũng chỉ có ba vạn linh thạch thôi mà..."

"Ngươi sẽ không cảm thấy mạng sống của sư huynh ngươi thực sự không bằng một món trang sức của ngươi chứ? Diễn kịch nhiều như vậy chỉ là vì ngươi muốn lợi dụng ta, đồng thời khiến người khác cảm thấy ngươi là người trọng tình trọng nghĩa mà thôi?" Lạc Minh Thù vốn không ngại dùng ý nghĩ xấu xa nhất để phỏng đoán nữ chính, nàng mạnh dạn đưa ra suy nghĩ của mình.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của nàng mà thôi, nhưng không ngờ, khi ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Lục Dao Dao, nàng lại nhìn thấy sự chột dạ trong đáy mắt nàng ta.

Lạc Minh Thù: "..." Mẹ kiếp, nàng ta thật sự là một kẻ bên ngoài hiền lành bên trong đen tối.

Các vị trưởng lão: "..." Tuy rằng nhìn có vẻ vô lý nhưng nàng ta có vẻ như thực sự muốn lợi dụng người khác.

Lạc Minh Thù nhíu mày trong khoảnh khắc yên lặng ngắn chốc của đại điện, nàng nhìn chằm chằm Lục Dao Dao, sau khi bị vạch trần, Lục Dao Dao vậy mà vẫn có thể ngấn lệ nhìn nàng.

Tuy rằng nàng thực sự không thích Lục Dao Dao, nhưng nàng hiếm khi có sự đồng cảm với Lục Dao Dao trong chuyện "một người đàn ông không bằng một món trang sức", Lục Dao Dao đã chọc cho nàng vui vẻ.

Thế là nàng đưa Chuông gọi hồn ra trước mặt Lục Dao Dao: "Cho ngươi đó, sớm nói sư huynh ngươi không bằng chiếc vòng ngọc của ngươi, chẳng lẽ ta lại không cho ngươi mượn?"

Lục Dao Dao kinh ngạc, nàng ta thực sự không quan tâm đến sống chết của Ngụy Thanh, nàng ta chỉ muốn mượn chuyện này để thể hiện hình tượng trọng tình trọng nghĩa của mình, nhưng không ngờ Lạc Minh Thù lại thực sự bằng lòng cho nàng ta mượn Chuông gọi hồn.

Tay nàng ta khẽ động, nhưng không nhận lấy.

Lạc Minh Thù trực tiếp ép mua ép bán, quay người nói với Mạnh Hoang của Phục Vân Phong: "Ba ngày sau bảo nàng ta mang tín vật của Ngụy Thanh đến Phục Vân Phong, ta sẽ thi pháp định vị nguyên thần của Ngụy Thanh cho nàng ta, ta cũng không thiếu chút linh thạch ấy, những lời vừa rồi chỉ là nói đùa thôi."

Nàng nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn nghĩ cách lừa lấy chiếc vòng ngọc trên tay Lục Dao Dao mà thôi, chiếc vòng ngọc đó tuy chất liệu không phải là thượng hạng, nhưng kỹ thuật điêu khắc lại là tác phẩm của bậc thầy, không phải thứ mà tu sĩ bình thường có thể điêu khắc ra được.

Nghĩ như vậy, việc nàng muốn cướp lấy linh căn Lưu Ly của Lục Dao Dao sau này dường như cũng không phải là không có lý, Lạc Minh Thù gãi đầu, nàng cảm thấy bản thân thật đáng ghét.

Chuyện này tạm thời khép lại, Lạc Minh Thù vẫn còn nhớ trong cốt truyện gốc, Lục Dao Dao cầu xin nàng cho mượn Chuông gọi hồn nhưng không thành, còn gọi cả chưởng môn đến đích thân đòi hỏi, nàng sẽ không cho Lục Dao Dao cơ hội để khoe khoang như vậy.

Lạc Minh Thù hài lòng quay về Thủy Khê Giản, A Phát đang ngồi trong sân xem thoại bản, vì chuyện tình yêu đầy bi thương trong sách mà khóc đến mức thở không ra hơi, điều này khiến Lạc Minh Thù vô cùng tức giận, nàng quyết định sau này rảnh rỗi sẽ nghĩ cách tìm ra tác giả của thoại bản này để đánh cho một trận.

Nàng tìm một chiếc khăn sạch đưa cho A Phát, sau đó nằm dài trên ghế, tiếp tục lướt Linh Võng, nàng đã "chửi" hết cả Ngự Linh Tông không còn đối thủ nào nữa rồi, chỉ có thể lên Linh Võng để tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Vừa mở Tứ Phương Thủy Kính, một tiêu đề được đánh dấu đỏ nổi bật đã đập vào mắt nàng.

[ Tin tức mới nhất của Tu Tiên Giới - Ma Vực có biến, Ma tộc vô cùng hung tàn, các vị đạo hữu sống gần kết giới xin hãy cẩn thận!]

Lạc Minh Thù thầm nghĩ Ma Vực bé nhỏ nào đó cũng dám cướp danh tiếng của nàng sao, cộng thêm việc nàng bất giác nghĩ đến Ma Tôn - Ma Vực chi chủ sẽ phản bội nàng trong tương lai, nàng tức giận vô cùng, suy nghĩ một chút, lập tức bình luận phía dưới để thể hiện sự tồn tại của mình.

[ Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Cảm thấy hung tàn không bằng... Lạc Minh Thù.]