[ Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn rất dễ bị lừa: Nhìn tu vi Trúc Cơ của ngươi kìa, còn phải tu luyện mấy năm nữa? Ta đốt cho ngươi ít tiền giấy, kéo dài thêm mấy vạn năm nữa ngươi cũng không theo kịp Lạc Minh Thù đâu.]
[ Chó liếʍ số 4: Ngươi-- ] Ngu ngốc!
Lạc Minh Thù gõ chữ với tốc độ còn nhanh hơn.
[ Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn rất dễ bị lừa: Sư phụ ngươi không dạy ngươi không được tùy tiện trêu chọc người khác trên Linh Võng sao? ]
[ Chó liếʍ số 4: Ta--] Mẹ kiếp!
[ Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn rất dễ bị lừa: Ta rất muốn mắng ngươi nhưng ta sợ ngươi là loại biếи ŧɦái thích bị ngược đãi.]
[ Chó liếʍ số 4: -- ] Không rảnh gõ chữ nữa!
[ Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn rất dễ bị lừa: Đừng gửi tin nữa đệ đệ à, trong thời gian đệ đánh một tin nhắn, tỷ tỷ đây có thể gõ được mười dòng, thần niệm yếu ớt như vậy thì nên thoát khỏi Tứ Phương Thủy Kính đi.]
[ Chó liếʍ số 4: Xin lỗi.]
Tốc độ nhắn tin trên Tứ Phương Thủy Kính của tu sĩ cũng liên quan mật thiết đến cường độ thần niệm của họ. Nhìn tốc độ của Lạc Minh Thù, ít nhất nàng cũng phải là Nguyên Anh trở lên, nàng trực tiếp khiến đối phương không có kẽ hở để đáp trả. Là một tên đệ tử Trúc Cơ, chó liếʍ số 4 với tu vi Trúc Cơ sợ đến mức không dám nói thêm lời nào. Không còn cách nào khác, đây chính là thực lực của ác bá trên Linh Võng.
Lạc Minh Thù mỉm cười hài lòng khi thấy hắn ta phải xin lỗi, sau đó kết thúc cuộc lướt Linh Võng của mình.
Nàng thấy đã quá trưa, bèn để A Phát thích ru rú trong nhà ở lại trông coi Thủy Khê Giản, còn mình thì cầm theo Chuông gọi hồn đi về phía Phục Vân Phong.
Trong Ngự Linh Tông, các ngọn núi đại diện cho các hướng tu luyện khác nhau cũng có sự phân chia cao thấp. Phục Vân Phong là dòng chính nhất sau chưởng môn, còn Thủy Khê Giản nơi Lạc Minh Thù ở chỉ là dòng chính truyền thừa yếu nhất, hiện tại trong Thủy Khê Giản chỉ có nàng và sư muội A Phát mà thôi.
Nhưng Thủy Khê Giản thế yếu không có nghĩa là Lạc Minh Thù sẽ cúi đầu trước Phục Vân Phong. Cả Ngự Linh Tông đều kiêng dè Lạc Minh Thù ba phần, đương nhiên không phải sợ thực lực "đáng sợ" trăm năm không thể đột phá của nàng, mà là bởi vì... Lạc Minh Thù rất giàu có.
Ngự Linh Tông là một trong bốn tông môn lớn nhất nhân giới, thực lực tổng thể của tông môn là yếu nhất, nhưng ở một khía cạnh nào đó, Ngự Linh Tông lại bỏ xa ba tông môn còn lại, một mình một ngựa dẫn đầu, đó chính là sự tài phú. Ngự Linh Tông nắm giữ trong tay nhiều mạch khoáng sản và linh tuyền quý giá nhất nhân giới, và sự tích lũy của cải và tài nguyên này bắt đầu từ hai trăm năm trước, sau khi Lạc Minh Thù gia nhập Ngự Linh Tông.
Lạc Minh Thù có con mắt cực kỳ tinh tường và sắc bén, một viên đá bình thường không có gì đặc biệt, đặt trước mặt nàng, nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bên trong là vàng ngọc hay là đồ bỏ đi. Tìm kiếm bảo địa, khai thác mạch khoáng sản và linh tuyền, Lạc Minh Thù chỉ cần tùy ý nhìn lướt qua thực địa là có thể nhìn ra giá trị của vùng đất hoang vu đó.
Đương nhiên, bất kỳ tài nguyên nào được Lạc Minh Thù thẩm định, sau khi sinh lời, Ngự Linh Tông đều phải chia cho nàng ba phần, quả là nữ phụ độc ác chưa bao giờ làm việc không công cho ai. Một mình nuốt trọn ba phần mười tài sản của cả một tông môn to lớn, mức độ giàu có của Lạc Minh Thù là điều mà tu sĩ bình thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng cho dù Lạc Minh Thù đã có khối tài sản khổng lồ như vậy, nàng vẫn xuất hiện ở mọi nơi có thể kiếm tiền. Hỏi thì đó là bản tính tham tiền, nàng thích những món đồ nhỏ xinh sáng lấp lánh, bảo vật, linh thạch, pháp bảo thượng phẩm, mỗi một thứ có thể phát sáng đều có thể thu hút sự chú ý của nàng.
Mặc dù Chuông gọi hồn là bảo vật mà ai cũng muốn có được, nhưng trong mắt Lạc Minh Thù, tuy nó có giá trị, nhưng nó không hề chói lóa, vì vậy nàng đã ném nó vào trong kho báu.
Nàng đi một mạch đến Phục Vân Phong, vừa bước vào đã phải nhận lấy ánh mắt “tẩy lễ” của năm vị trưởng lão. Nàng thầm nghĩ, Lục Dao Dao đúng là cao tay, đã mời tất cả các trưởng lão sơn môn có quan hệ tốt với Phục Vân Phong đến đây, chắc là muốn dùng áp lực dư luận để buộc nàng cho mượn Chuông gọi hồn.
Năm vị trưởng lão sơn môn này đều có tu vi Xuất Khiếu kỳ trở lên, dưới ánh mắt đầy áp lực của nhiều tu sĩ hùng mạnh như vậy, Lạc Minh Thù vẫn có thể giữ được dáng vẻ ung dung, nàng đi sang một bên, không thèm hành lễ, trực tiếp ngồi xuống ghế.
"Mời nhiều người như vậy, là định mở tiệc gì sao?" Lạc Minh Thù chống cằm, liếc nhìn Lục Dao Dao đang đứng giữa đám đông.
"Minh Thù." Mạnh Hoang, trưởng lão Phục Vân Phong - bước tới, gọi nàng một tiếng, trên mặt ông thoạt nhìn là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, nhưng giữa hai hàng lông mày lại ẩn chứa vẻ tang thương của bậc trưởng bối, "Dao Dao thực sự không tìm thấy nguyên thần của sư huynh Ngụy Thanh của nó, nó chỉ là quá lo lắng cho sư huynh của mình, nếu không nó cũng sẽ không đến làm phiền con."
"Con đến đây là muốn nói, muốn con cho mượn Chuông gọi hồn cũng được, nhưng Chuông gọi hồn này là do con bỏ ra ba vạn linh thạch để mua được ở Sơn Hải Tập, đến nay đã ở bên cạnh con được hai năm rồi." Lạc Minh Thù đưa tay sờ sờ sống mũi, nơi này cách đây không lâu còn dính đầy bụi bặm trong kho báu.
Nàng vừa nhìn đã biết Lục Dao Dao là người có tiền, đã là nàng ta cầu xin nàng, vậy thì nàng “chặt chém” một khoản cũng không quá đáng chứ?
"Con muốn kiếm lời từ chênh lệch giá cả, bây giờ Lục Dao Dao đưa cho con ba mươi vạn linh thạch - chỉ được lấy từ tài sản riêng của nàng ta, con sẽ cho mượn Chuông gọi hồn." Lạc Minh Thù lắc lắc Chuông gọi hồn trong tay, "Mỗi tháng Ngự Linh Tông cấp phát cho đệ tử Kim Đan một vạn linh thạch, ta muốn ba tháng tiền trợ cấp của đệ tử Kim Đan, đổi lấy một mạng của sư huynh ngươi, không quá đáng chứ?"
Nghe vậy, Lục Dao Dao trợn tròn mắt, nàng ta không thể tin nổi nhìn Lạc Minh Thù, nàng ta chết lặng, bởi vì trên người nàng ta căn bản không có linh thạch. Tiền trợ cấp linh thạch hàng tháng của nàng ta đã tiêu xài hết sạch rồi, lấy đâu ra mà đưa.