Tiếng Lòng Của Nằm Vùng Bị Toàn Ma Tộc Nghe Thấy

Chương 43

[Hi Hạc biết được kế hoạch của Vọng Thư, quyết định tương kế tựu kế, lừa bà ấy kết lữ cùng với mình…]

“Ông ta thật âm hiểm!” Tang Huỳnh khẩn trương hỏi: “Vọng Thư trưởng lão sẽ không trúng kế chứ?”

Vọng Thư lâm vào hồi ức…

Ngày ấy đang nhìn hạc trong đình, bà ấy tận mắt nhìn thấy Hi Hạc uống chén rượu có tình độc, cho rằng đã hạ độc thành công. Sau khi nói sự thật với Hi Hạc thì bà ấy tự phế đi một nửa tu vi của mình, quả nhiên nhìn thấy Hi Hạc hộc máu ngã xuống đất.

Bà ấy để lại đan dược chữa thương và đang muốn rời đi, Hi Hạc lại giữ chặt bà ấy, nói ông ta không trách bà, cũng không để ý đến thân phận Ma tộc nằm vùng của bà ấy.

“Cầm tâm khó có được, tri kỷ khó cầu.”

“Vì ta mà ở lại được không, Vọng Thư?”

Hi Hạc thổ lộ đáy lòng với bà ấy, nói muốn lập khế ước chính thức kết làm đạo lữ. Khi đó trong lòng bà ấy áy náy, lại bị Hi Hạc làm cảm động, sau một hồi giằng co, cuối cùng tình cảm chiếm ưu thế.

Bà ấy đã hoàn thành nhiệm vụ của Ma Môn, cứ vậy ở lại Phi Cầm Tông, ở bên Hi Hạc… bà ấy sẵn sàng từ bỏ tất cả dự định, đồng ý đề nghị của ông ta.

Thời gian kết lữ được ấn định vào nửa tháng sau.

Không ngờ mấy ngày sau, khi bà ấy đi tìm Hi Hạc, ngoài ý muốn gặp được ông ta và sư tôn Thái Thượng trưởng lão của ông ta nói chuyện.

Thái Thượng hỏi: “Đồ nhi, con thật lòng muốn kết thành đạo lữ với Vọng Thư sao?”

Hi Hạc đứng trước mặt sư tôn, một thân bạch y như tuyết, phong thái cao ngạo.

Ông ta nhàn nhạt trả lời: “Chẳng qua là vì tu thành tình tâm thôi, trong lòng con chỉ có đại đạo, sau khi kết lữ, sẽ tự chấm dứt quan hệ với nàng ấy.”

“Tình độc kia…”

“Đương nhiên là lừa nàng ấy, con cũng không uống ly rượu đó.”

Tay chân Vọng Thư lạnh lẽo, lục phủ ngũ tạng như bị đóng băng, cảm giác như một đạo sấm rền đánh trúng tim mình, sự tuyệt vọng và đau lòng trong lòng bà ấy khó có thể dùng lời để diễn tả.

Tâm bà ấy cũng lạnh theo, xoay người rời đi.

Lúc này, Hi Hạc quay đầu lại thấy bà ấy.

Thấy vẻ quyết tuyệt trên khuôn mặt lạnh như băng của Vọng Thư khi xoay người, nhìn bà ấy không chút do dự rời đi, ông ta luống cuống.

“Ông ta sẽ không hối hận chứ? Không thể nào, không thể nào?” Nghe hệ thống nói tới đây, Tang Huỳnh không khỏi luôn mồm: “Ông ta sẽ không cho rằng cái gì mà lấy cớ ‘vì đại đạo’ rất thanh cao phải không?”

“Phát hiện đối phương không yêu, lại quay đầu lại cầu xin tha thứ, dựa vào cái gì nha?”

“Không biết là thâm tình tới muộn còn không bằng cỏ rác sao?”

Nghe tiểu cô nương phun ra từng câu, Vọng Thư không nhịn được cười.

Sự buồn bực uất ức năm đó, dường như cũng tan biến vào lúc này, đến nỗi những chuyện phía sau, thật sự có hơi hỗn loạn…

“Nếu người đã đến đông đủ rồi thì bắt đầu giảng bài thôi.” Bà ấy trực tiếp lên tiếng, cắt ngang nhóm người ăn dưa phía dưới.

Tang Huỳnh lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa đã quên mình còn đang ở lớp học.

Nhìn khuôn mặt tuyệt trần nhưng lạnh lùng của Vọng Thư, trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác áy náy.

“Tuy Vọng Thư trưởng lão không nghe được nhưng ta vẫn cảm thấy không tốt lắm.”

“Chuyện này chủ yếu liên quan tới chuyện thương tâm của Vọng Thư trưởng lão.”

“Cho nên, Tiểu Lục , tiếp theo vẫn là chờ Thượng Thư trưởng lão không có ở đây rồi nói sau.”

[Được.]

Trong lòng các đệ tử xung quanh đồng thời hô to một tiếng: “Đừng mà!”

Ngươi trở về ăn dưa, có thể dẫn chúng ta theo được không? Cho nên sau khi “ông ta luống cuống” đã xảy ra chuyện gì?

Ông ta có quỳ xuống cầu xin Vọng Thư trưởng lão tha thứ không? Trưởng lão sẽ không khóc lóc tha thứ cho ông ta chứ?

Nói đến một nửa rồi lại im lặng, thật khiến người ta thèm thuồng!