Tiếng Lòng Của Nằm Vùng Bị Toàn Ma Tộc Nghe Thấy

Chương 42

Chúng đệ tử khó hiểu: hỏa táng tràng là nơi nào?

Sau khi Ma tộc đã chết, sẽ để lại những bộ hài cốt nguyên hình rất lớn, thứ này chiếm quá nhiều chỗ để đặt, ngoại trừ di cốt của Ma quân của nhiều thế hệ là có lăng mộ được bảo tồn, còn lại phần lớn Ma tộc sau khi chết đều là trực tiếp ném vào Ma Uyên, làm cho xương cốt tự phong hoá.

Có lẽ bọn họ đại khái có thể hiểu được, ý nói là kết cục rất thảm?

Tang Huỳnh vô tình châm chọc: “Ông ta nhất định là cố ý bị thương để tiếp cận Vọng Thư! Tu vi của ông ta cao như vậy, ai có thể tùy tiện đả thương ông ta chứ?”

[Cuộc gặp gỡ này, quả thật là Hi Hạc cố tình thiết kế. Sau nhiều năm khi tu thành Cầm Tâm, vẫn không có cách nào gặp được nữ tử làm cho ông ta rung động, cảnh giới bị trì trệ không tiến được, ông ta vì điều này mà buồn phiền. Cho đến khi Vọng Thư xuất hiện, trái tim vừa rung động, ông ta liền có dự cảm, cơ hội chứng đạo của mình ở ngay trên người nữ tử này.]

“A, nam nhân.”

Hệ thống:…

May mắn nó chỉ là hệ thống không có giới tính, nếu không sẽ bị ký chủ chán ghét.

Vọng Thư sững sờ, một đoạn chuyện xưa này thì ra còn tệ hơn so với bà ấy nghĩ, từ lúc bắt đầu chính là một âm mưu.

[Sau khi quen thuộc, Hi Hạc thẳng thắn nói rõ thân phận của mình với Vọng Thư, bà ấy đang muốn nghĩ cách để tìm hiểu Hi Hạc, đối phương liền đưa tới cửa, đương nhiên là bà ấy không để tâm lúc trước Hi Hạc đã giấu giếm mình, bọn họ còn thường xuyên qua lại, quan hệ của hai người ngày càng thân thiết hơn.]

[ Hi Hạc có vẻ ngoài xuất chúng, tu vi cao thâm, cách nói năng không tầm thường, rất dễ dàng giành được hảo cảm của người khác, ông ta và Vọng Thư thường ở bên nhau đánh đàn ngắm hoa, luận đạo tu hành, sau một thời gian ở chung, tự nhiên dần sinh ra tình cảm.]

[Trong đại hội thưởng cầm của tông, ông ta đàn một khúc, cũng làm trò trước mặt mọi người, đưa bản mệnh linh cầm của mình là Nhật Nguyệt Cầm tặng cho Vọng Thư, cầm này liền thành vật đính ước của hai người, việc trưởng lão đính ước với Vọng Thư đã truyền khắp trên dưới Phi Cầm Tông, nhất thời thần tiên quyến lữ, mỗi người đều nói bọn họ xứng đôi.]

Chúng đệ tử: Phi, xứng cái rắm.

[Lúc này, Vọng Thư nhận được tin Ma Môn truyền đến, kêu bà ấy hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng khi nằm vùng trong Phi Cầm Tông.]

“Ta biết!” Tang Huỳnh lại đoạt nói: “Nhiệm vụ này, nhất định là muốn bà ấy gϊếŧ Tiên Tôn Hi Hạc!”

[666, sao ngươi lại đoán được?]

“He he, đọc thủng hàng vạn cuốn sách thì ngươi cũng đoán được.”

[Sau khi Vọng Thư rối rắm một hồi, quyết định hoàn thành nhiệm vụ của Ma Môn, nhưng bà ấy muốn giữ lại mệnh của Hi Hạc. Đối với Ma Môn mà nói, chỉ cần đến đại chiến tiếp theo Hi Hạc không thể trở thành uy hϊếp là được. Vì thế, bà ấy quyết định phế bỏ một nửa tu vi của Hi Hạc.]

“Phế bỏ một nửa tu vi? Điều này có thể làm được sao?”

[Đương nhiên có thể.]

[Thế giới này có loại độc dược gọi là ‘lưỡng tình khiên’, sau khi tình nhân ăn vào, đối phương bị thương, chính mình cũng sẽ bị thương. Bà ấy quyết định hạ độc bản thân mình cùng với Hi Hạc, phế bỏ một nửa tu vi của mình, một nửa tu vi của ông ta cũng sẽ bị phế.]

“Oa, không đáng nha!”

“Mỹ nữ tỷ tỷ nên cho một lọ độc dược độc chết ông ta!”

Nghe được tiếng lòng Tang Huỳnh, Vọng Thư không khỏi cười cười lắc đầu, tiểu cô nương này…

[Vốn dĩ kế hoạch của Vọng Thư vô cùng bí mật, lại bị Hi Hạc phát hiện ra.]

“A?”

“Làm sao ông ta biết được?”

[Nhật Nguyệt Cầm.]

[Nhật Nguyệt Cầm của Hi Hạc có Cầm Linh, Cầm Linh này vẫn luôn hóa thân là thị nữ đi theo ông ta, Cầm Linh cùng với Nhật Nguyệt Cầm cảm nhận được với nhau nên đã nghe được Vọng Thư và trưởng lão Ma Môn nói chuyện.]

“Mẹ nó!”

“Ông ta cố ý! Cho nên tín vật đính ước gì chứ, căn bản chính là để giám thị bà ấy, ông ta đã sớm hoài nghi thân phận của Vọng Thư!”