Đã có người quyết định sau giờ học lén bám theo Tang Huỳnh, nhất định phải ăn hết nửa miếng dưa này.
Vọng Thư trưởng lão giảng bài rất nghiêm túc, đa số đệ tử Ma Môn ở đây đều không có cơ sở Nhạc Tu, bà ấy giảng cũng không phải là học cầm như thế nào, mà là cách thức công kích của Nhạc Tu, nên đối phó Nhạc Tu thế nào, nội dung sâu sắc, vô cùng dễ hiểu.
Ngay cả Tang Huỳnh nhớ thương ăn dưa cũng nghe theo, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe bài học.
…
Nóc nhà, vẻ mặt Tả Hộ Pháp và Hữu Hộ Pháp nhàn nhã ngồi trên nóc nhà.
“Chuyện của Vọng Thư ngươi có biết không?”
“Nghe được một chút.”
“Vậy ngươi biết sau đó lại như thế nào không?”
Sương Vô nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lam Trúc, dưới miếng vải bịt mắt của hắn ta là ý cười ấm áp.
“Không ngờ ngươi cũng thích hóng chuyện.”
“Bản chất bình thường của con người thôi.”
“Ngươi quan tâm đến việc này, không bằng quan tâm tới Long Ngạo Thiên mà bà ấy nói ngày hôm qua là ai đi.”
Từ lúc Tang Huỳnh thể hiện ra năng lực tiên đoán, lời nàng nói ngày hôm qua ở sân huấn luyện cũng được người khác nhớ kỹ, cũng truyền tới tai của Ma quân.
Hôm qua, trong điện Ma Vương.
“Ma tộc kiêu ngạo chắc chắn sẽ thất bại?”
“Đi theo con đường tu tiên, khiến tu sĩ không còn đường để đi?”
Lăng Vô Vọng ngồi trên vương tọa màu đỏ tươi, lặp lại hai câu này.
“Các ngươi thấy thế nào?”
“Ta cho rằng lời của tiểu cô nương có đạo lý.” Lam Trúc mở miệng đầu tiên: “Từ 300 năm trước thông đạo giữa hai giới bị đóng chặt, tiên ma không qua lại với nhau, sự hiểu biết về Tiên Minh của chúng ta chỉ còn dừng lại ở trước đây.”
Sương Vô nói: “Ta không phản đối việc để đệ tử Ma Môn hiểu về công pháp của giới tu tiên.”
Lam Trúc hơi ngoài ý muốn, huynh trưởng của Sương Vô chết trong một lần đại chiến tiên ma, mọi người đều biết sự thù hận của bà ấy đối với tu tiên, không ngờ vậy mà nàng ta lại không phản đối.
“Ta từng cho rằng, ca ca là đại ma bất bại, cho đến đại chiến lần đó, huynh ấy bị mười hai tu sĩ vây khốn trong trận Thất Tinh Sát Ma, bị mười hai người bao vây tấn công, khi huynh ấy chết, máu trên người đều đã chảy khô. Nếu huynh trưởng hiểu được cho dù chỉ một chút trận pháp thì với bản lĩnh của huynh ấy nhất định có thể mạnh mẽ phá trận…”
Nữ ma bình thường luôn lạnh lùng lúc này trên mặt cũng xẹt qua một tia ảm đạm.
“Khi Ma quân trước tại vị, vẫn chưa cắt đứt qua lại giữa hai giới, Ma tộc cũng có nhiều người tinh thông rất nhiều trận pháp, phù thuật, hiện giờ đa số đều đã lánh đời, có thể mời bọn họ ra dạy học cho tân đệ tử Ma Môn.” Lam Trúc nói.
Sau khi Ma quân đời trước mất tích, Ma quân kế nhiệm là Lăng Vô Vọng còn nhỏ tuổi, tám đại trưởng lão thành lập hội trưởng lão nắm giữ Ma Môn, cắt đứt sự qua lại giữa hai giới tiên ma, kỳ nhân dị sĩ Ma tộc người chết thì chết, ẩn lui thì ẩn lui.
Ma tộc dần dần trở nên khép kín, cho đến khi Lăng Vô Vọng trưởng thành lại chấp chưởng Ma Môn một lần nữa, tình hình mới có chuyển biến tốt đẹp hơn.
Những khúc mắc trong đó, không phải dăm ba câu là có thể giải quyết được.
Lăng Vô Vọng tựa hồ đang suy tư, ngón tay gõ nhẹ trên ghế: “Việc này các ngươi sắp xếp đi.”
Bởi vì mệnh lệnh của Ma quân, lúc này mới có chuyện thay đổi thời khoá biểu của hôm nay, để Vọng Thư tới giảng bài.
Lam Trúc thu hồi suy nghĩ, hắn ta và Sương Vô đều cực kỳ kiêng dè Long Ngạo Thiên trong lời Tang Huỳnh nhắc tới, người này nghe nói sẽ thống nhất Tiên Minh, cuối cùng dẫn dắt Tiên Minh đánh bại Ma Môn.
“Đã phái người đi điều tra, tin tưởng sẽ sớm có kết quả.”
“Tra được người này, không thể giữ lại.”
Lam Trúc gật đầu.
Lúc chia tay, Sương Vô lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi.
“Còn có việc?”
“Hôm nay ngươi không mắc bệnh cũ.”
Lam Trúc sửng sốt một chút, Sương Vô muốn nói là hắn ta không ho khan nữa, đó là nội thương trong một lần Hồng Nguyệt Ma Triều để lại.
Hắn ta sờ ngực, cảm thấy có một dòng nước ấm mơ hồ chảy qua.
“Chẳng lẽ là bởi vì, ngày hôm qua ta uống rượu do Tang Huỳnh ủ?”
“Vò rượu kia rất đắng, còn đắng hơn cả khổ qua.”
Sương Vô:?
“Có lẽ đây là… Thuốc đắng dã tật?” Lam Trúc nghĩ như thế.
--
Trên lớp học, bài giảng của Vọng Thư cũng kết thúc.
Vì để các đệ tử tự cảm thụ được sự khống chế của âm tu, bà ấy lấy ra ái cầm trân quý nhất, trực tiếp đàn một khúc.
Đàn được một nửa, mọi người như si như say, hệ thống bỗng nhiên hô to một tiếng…
[Mẹ kiếp!]
Một tiếng rống này như tiếng sấm trên mặt đất, làm cho tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
[Tiên Tôn Hi Hạc tới! ông ta tới Ma Thành!]
Ting…
Dây đàn trên tay Vọng Thư bị đứt.