Tính cách của Hạ Khâm dường như lạnh lùng và thờ ơ đến tận xương tủy, sự không tin tưởng người khác cũng đã khắc sâu vào DNA. Du Tỉnh làm như vậy, cậu không bất ngờ, đồng thời cũng không cảm thấy đau lòng khổ sở.
Tính cách lạnh lùng bẩm sinh khiến cậu tỏa ra khí chất lạnh nhạt không dễ tiếp cận từ trong ra ngoài. Theo lời của quý cô Diêm thì chính là trông như tên thù hận xã hội, con chó nào đi ngang qua cũng sẽ bị cậu đá một phát.
Trong khung thoại WeChat, quý cô Diêm bắt đầu cứng ngắc chuyển chủ đề, chuyển sang nội dung gì đó về thói quen ăn uống cư trú của cậu.
Ong ong vài tiếng, một tin nhắn trò chuyện mới hiện lên.
Đến từ một tài khoản có ghi chú là "Mẹ".
[Đến trường học chưa?]
[Chủ nhiệm nào đó sẽ tiếp nhận con, đừng có gây rắc rối.]
[Nhìn thấy tin nhắn thì trả lời mẹ ngay lập tức.]
So với sự quan tâm của bạn tốt, vị mẹ ruột này của cậu lại nói chuyện có vẻ đặc biệt thô lỗ, thậm chí lộ ra một chút xa cách.
Hạ Nghiên liên tục gửi mấy tin nhắn, có lẽ là cảm thấy giọng điệu quá gay gắt, cuối cùng mất tự nhiên bồi thêm một câu: “Con một mình xa nhà không an toàn, mẹ lo lắng nên hỏi thêm mấy câu thôi. Cố gắng báo danh nhanh nhanh, thời gian của chú Tưởng rất quý giá, anh ấy đi công tác ở Tây Thành đã rất mệt mỏi, còn cố ý đến tiễn con–”
Giọng nói thu âm đột nhiên bị Hạ Khâm cắt đứt, cậu lười tiếp tục nghe Hạ Nghiên nói gì, đành dùng một tay gõ chữ trả lời: [Con biết rồi.]
Tên đầy đủ của chú Tưởng là Tưởng Quyền, là cha dượng trên danh nghĩa của cậu. Hạ Khâm dù sao cũng không có ấn tượng sâu sắc gì về chức danh cha này, dù sao nếu một người chỉ trong mười bảy năm ngắn ngủi của cuộc đời mà đã thay đổi tới bốn người cha, mặc kệ ai cũng sẽ không có cảm tình sâu sắc gì với cái chức danh này.
Nếu phải chọn ra một người thích hợp nhất cho câu "Cậu cho rằng trong khắp tứ hải này tất cả mọi người đều là cha cậu", Hạ Khâm cảm thấy mình hoàn toàn xứng đáng.
Nhớ rõ Tưởng Quyền, là bởi vì trong số các ứng cử viên được đề cử bởi Hạ Nghiên, người này có chức vụ lớn nhất, nhiều tiền nhất, thời gian giữ cương vị trước mắt dài nhất.
Chiếc Rolls-Royce trước cổng trường chính là vốn liếng dồi dào của người cha dượng thứ tư này của cậu. Trước đó, Tưởng Quyền đã lo liệu xong với tất cả nhân viên liên quan của trường Nhị Trung Tây Thành, lúc gần đi hắn vỗ vỗ bả vai Hạ Khâm: "Cố gắng học tập, qua khoảng thời gian này chú và mẹ cháu sẽ đến thăm cháu.”
"Không cần, có chuyện gì thì liên lạc thông qua hộp thư chai đi ạ."
*漂流瓶: Chai trôi là một chức năng trong hộp thư QQ. Phương thức trò chuyện giúp bạn nói chuyện với những người bạn trong chai của mình hiệu quả hơn
"Chuyển lời với mẹ cháu nếu nhớ cháu thì gọi vào số điện thoại, vẫn là số Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc không đổi."
Tưởng Quyền thực sự không nói nên lời, sau đó hắn dùng thái độ của một vị đàn ông trưởng bối trung niên, lời nói phát ra mang theo tình cha mười phần: "Tiểu Khâm, cháu có nhất thiết phải nói chuyện như vậy với chú không?"
Dù sao chúng ta đã ở chung một năm, chúng ta vẫn là những người xa lạ quen thuộc nhất.
Hạ Khâm hơi kinh ngạc: "Sao vậy? Thôi vậy nói tiếng Anh cũng được ạ."
Cậu nghiêm túc nói: "Good byebye SB, China CCB (Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc) number is——"
Để tiết kiệm thời gian, Hạ Khâm quyết định chỉ dịch những điểm chính, mấy con số Ả Rập thì dứt khoát dùng tay ra hiệu, tạo ra một loạt ký hiệu sinh động của người câm điếc.
Khi Hạ Khâm khoa tay múa chân đến con con số thứ sáu của thẻ ngân hàng, Tưởng Quyền cuối cùng cũng không chịu nổi tên bệnh tâm thần này nữa, đến mức hắn còn không nghe ra trong cuộc thảo luận Trung-Anh của Hạ Khâm còn kèm theo một chữ "SB" mắng hắn.
Người đàn ông tức muốn hộc máu xoay người, phất tay áo bỏ đi.
Đi xa rồi, Hạ Khâm nghe được trợ lý của Tưởng Quyền đang nhắc đến cậu.
"Vô tâm vô phế, đúng là con sói mắt trắng không được nuôi dạy tốt."
"Tưởng tổng, ngài còn trẻ, sinh thêm một đứa với bà chủ đi."
Hạ Khâm vẫy vẫy tay: "Cố lên nha thúc thúc, thích làm cha như vậy, nhất định có thể trở thành một người cha thật sự."
“Rầm” một tiếng, đáp lại Hạ Khâm chính là tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ.