Chờ Cậu Chuyển Trường Lâu Lắm Rồi

Chương 3

Hạ Khâm khiến người ta chán ghét đủ rồi, mới thu hồi tầm mắt.

Kỳ thật trợ lý của Tưởng Quyền nói không sai, cậu chính là một con sói mắt trắng không được nuôi dạy tốt. Nhưng cậu cũng đâu có nhờ ai nuôi cậu?

Vội vàng muốn làm cha mình như vậy, cũng không nghĩ đến-

Đứa con hoàn mỹ ưu tú như này, ông sinh ra được à?

Những người muốn làm cha tôi đang xếp hàng dài từ Tây Thành đến nước Pháp.

Hạ Khâm không quen đẩy cặp kính gọng đen, kéo vali hành lý đến phòng Giáo dục Chính trị.

Phụ trách dẫn cậu đến báo danh là chủ nhiệm gì đó của phòng Giáo dục Chính trị - vóc dáng thấp bé, nhưng có giọng nói rất lớn, vừa vặn giải thích hoàn mỹ cho cái gọi là cô động mới là tinh hoa*.

*Ý là đừng xem thường tôi vì tôi lùn, lùn = cô đọng, ngắn gọn thì mới là giỏi nhất và đặc sắc nhất. Cũng giống như viết một bài báo, không cần thiết phải viết dài dòng, dù chỉ viết vài chữ và diễn đạt rõ ràng ý nghĩa cũng sẽ rất thú vị!! = Nhỏ mà có võ

Trên bản đồ cho thấy muốn đến phòng Chính trị Giáo dục thì còn phải phải đi qua một quảng trường dài phía trước trường.

Lúc Hạ Khâm kéo vali đi, đúng lúc đang là giờ học. Quảng trường trước trường không có nhiều người, nhưng có không ít học sinh trực ban liếc nhìn cậu với ánh mắt tò mò.

Cậu hiện tại vẫn chưa biết bản thân rất nổi tiếng trên diễn đàn trường Nhị Trung Tây Thành.

Thiết lập nhân vật của cậu là một hoàng tử của thế giới thứ nhất mắc bệnh hiếm có tự mình đi học, còn có một ông cha giàu có lái chiếc xe Rolls-Royce.

Hạ Khâm không mấy quan tâm đến cảnh vật xung quanh, cũng không hứng thú với ngôi trường mà mình sắp sửa theo học.

Bởi vì lý do mẹ cậu Hạ Nghiên thường xuyên tái hôn, nên Hạ Khâm không ở lại bất kỳ thành phố nào quá lâu. Việc cậu đi học ở thành phố nào phụ thuộc vào việc Hạ Nghiên tìm thấy bạn trai mới ở đâu.

Trong suốt chín năm giáo dục bắt buộc cậu đã học ở mười ba trường học khác nhau, tần suất chuyển trường cao đến mức có thể xin giải thưởng Nobel chuyển trường, và giải thưởng được trao bởi Đại tướng Douglas MacArthur của Mỹ.

Sau một hồi miên man suy nghĩ, Hạ Khâm đã đến trước cửa phòng Chính trị Giáo dục.

Những ngày này nhiệt độ ở Tây Thành lại tăng cao kỷ lục, đạt đến bốn mươi độ. Phòng Chính trị và Giáo dục mở điều hòa, cửa chỉ khép hờ, Hạ Khâm gõ nhẹ cửa, cánh cửa lớn tự động mở ra.

Không khí lạnh ập vào mặt, xua tan đi cái nóng bức trong lòng cậu.

Gió từ điều hòa thổi vù vù, có thể thấy được nó đã khá cũ kỹ.

Căn phòng quay về phía bắc, đúng vào giờ học, cả phòng Chính trị và Giáo dục đều vắng vẻ, trên cửa sổ thủy tinh có chút ố vàng là những cây thường xuân xanh biếc, phong cách điển hình của Tây Thành.

Hạ Khâm nhìn lướt qua bên trong, chỉ thấy một giáo viên trẻ ngồi ở vị trí bên phải, đang múa bút thành văn.

“Xin chào ạ.” Hạ Khâm lễ phép mở miệng.

Giáo viên trẻ tuổi nghe thấy tiếng động thì buông bút xuống, ngẩng đầu.

Lúc này Hạ Khâm mới chú ý đến — giáo viên này thật sự rất trẻ tuổi, hơn nữa còn rất đẹp trai.

Tóc không dài không ngắn, vừa đủ để lộ ra cái trán trơn bóng mịn màng. Đôi mắt hoa đào cũng rất đặc trưng, đuôi mắt hơi xếch xuống, khí chất nhìn không giống một thầy giáo dạy học, mà có chút phong trần lêu lổng.

“A.” Người này nói: “Chào, bạn học đây là…?”

Giọng nói cũng rất dễ nghe, không phải kiểu giọng trầm cố ý, mà sạch sẽ trong trẻo như tiếng viên đá rơi vào ly thủy tinh, còn mang theo chút từ tính.

“Em là học sinh đến báo danh hôm nay.” Hạ Khâm ngoan ngoãn gọi: “Thưa thầy.”

“……?” Giáo viên trẻ tuổi chỉ vào mình, có chút ngạc nhiên: “Cậu gọi tôi là thầy à?”

“?”

Hạ Khâm hơi do dự.

“À, đúng đúng rồi.” Giáo viên trẻ tuổi đứng dậy, chiều cao một mét tám mươi bảy tạo nên cảm giác áp bách, vô cũng đau lòng nói: “Không sao, tôi chỉ là quá xúc động! Học sinh hiểu chuyện và lễ phép giống như cậu không nhiều lắm, học sinh bây giờ, chẳng đứa nào chịu gọi tôi là thầy cả.”

Giáo viên trẻ tuổi vừa nói vừa bước lại gần, rất thân thiện hỏi: “Này, bạn học, cần giúp đỡ gì không? Niềm yêu thích lớn nhất trong cuộc đời thầy chính là thích giúp đỡ người khác.”

Hạ Khâm nhìn giáo viên trẻ đang đỏ mắt tình cảm dạt dào, cảm thấy có chút kỳ quái.