Lạc Vào Tận Thế, Một Mình Thành Tiên

Chương 19: Đánh nhau

Trong lối đi phía trước có bóng người xuất hiện, ít nhất có mười sáu, mười bảy người.

Trong pháo đài có rất nhiều đường ống dẫn nước cũ, những ống kim loại hợp kim bị chính quyền tháo dỡ trước khi tái chế đã trở thành vũ khí và trang bị phổ biến nhất ở khắp mọi nơi.

Vương Cơ Huyền thầm nói không ổn.

Sức mạnh hiện tại của hắn cao hơn một phàm nhân bình thường, nhưng ngay cả khi hắn có thể nhanh chóng đánh bại một vài người bằng sức mạnh của Hercules thì sau đó hắn cũng sẽ hôn mê do tiêu tốn quá nhiều lực lượng của linh hồn.

Tuy nhiên hắn không phải kẻ sẽ cầu xin sự thương xót khi bị ép buộc.

Điều quan trọng trong việc tu đạo là phải có đạo tâm vững mạnh và suy nghĩ thông suốt. Nếu gặp phải tình huống như vậy mà quỳ xuống cầu xin tha thứ thì trong tương lai e là sẽ xuất hiện tâm ma cản trở việc tu hành của chính mình.

Điều đó còn khó chịu hơn là trực tiếp gϊếŧ chết hắn!

Trong lòng hắn nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó, trên môi hắn đang chực chờ đọc ra vài câu thần chú.

Hai tên côn đồ bị đánh lúc này cũng cảm thấy bạo dạn hơn, chúng chửi thề và nắm chặt tay háo hức muốn xông lên.

Thanh niên dẫn đầu đặt một cây gậy bóng chày lên vai, dáng vẻ trông rất lưu manh:

"Mục Lương? Ngươi đã làm cái quái gì vậy? Thế mà ngươi lại khiến cho lão đại Hắc Hỏa bang đích thân truyền tin yêu cầu ta đánh ngươi tàn phế rồi mang đi.

Ngươi rất có tài, sao trước đây ta không nhận ra nhỉ?

Nào, nói cho ta biết làm thế nào mà loại cá tôm thối nát như ngươi lại đυ.ng chạm đến bọn hắn rồi?"

Trong mắt Vương Cơ Huyền đột nhiên xuất hiện ý cười.

Không phải hắn cười vì câu cá tôm thối nát của tên thủ lĩnh, mà thực ra tư thế của đối phương có hơi… quá thuận tiện để hắn tóm gọn.

"Ta chẳng làm gì cả."

Vương Cơ Huyền cố ý làm cho bắp đùi run lên, lui về phía sau.

Đám người ỷ đông hϊếp yếu, thêm vào đó là ấn tượng về một Mục Lương nhu nhược hèn nhát trước kia nên căn bản chẳng ai để ý đến hai tên vừa bị đánh.

Cả đám côn đồ chậm rãi áp sát.

Vương Cơ Huyền đột nhiên lên tiếng: "Có lẽ là vì ta quen biết một vị đội trưởng đội trị an, hình như tên là Chu Trịnh Đức."

Tên côn đồ dẫn đầu khựng lại, cau mày hỏi: "Cái gì? Ai cơ?"

"Ta nói là, Chu..."

Vυ't!

"Ngũ nhạc bát hải động trung Thái Huyền! Nhậm ngã du ngoạn đạo hành tự nhiên!"

Vương Cơ Huyền xoay người, thân hình như báo săn lao vυ't đi, miệng lẩm nhẩm niệm chú!

Hắn gần như ngay lập tức dùng toàn bộ hồn lực gia trì cho bản thân, trong nháy mắt thân hình đã hóa thành một tia chớp lao vυ't đi bảy tám mét, dọc theo đường cũ chạy như bay!

Khoảnh khắc này, tốc độ bộc phát của hắn thậm chí đã phá vỡ giới hạn tốc độ của vận động viên olympic loài người trước khi xảy ra đại nạn!

Lũ côn đồ đồng loạt ngây người.

Vừa rồi tên này rõ ràng còn đứng trước mặt bọn chúng...

Tên "Cá Thối" dẫn đầu run run môi, chửi ầm lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đuổi theo! Gϊếŧ chết hắn cho ta!"



Đang ở phòng bảo vệ nhân chứng tại trụ sở chính đội trị an tầng 13 để bảo vệ "nhân chứng quan trọng", Chu Trịnh Đức nghe xong báo cáo của đội viên liền ngẩn người.

Cái gì gọi là, một người đánh hội đồng mười mấy người?

Phòng bảo vệ nhân chứng cũng chỉ lớn bằng phòng đơn bình thường, Vi Na đương nhiên nghe thấy tiếng đội viên báo cáo.

Sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn sau vụ nổ súng lúc trước, nhỏ giọng hỏi: "Một đám côn đồ đánh Mục Lương sao?"

"Bây giờ cũng khó nói ai đánh ai, hai bên đều bị thương nặng, còn chạy loạn mấy con đường mao mạch, náo loạn cả lên khiến nhiều người chú ý."

Đội viên nhíu mày nhìn Vi Na, tiếp tục báo cáo với Chu Trịnh Đức:

"Đội trưởng! Có mấy tên côn đồ là người quen của đội ta, tên cầm đầu là "Cá Thối". Hắn bị thương rất nặng, lúc chúng ta đến thì người hắn toàn là máu, đã được đưa đến bệnh viện bên cạnh cấp cứu rồi!"