Lạc Vào Tận Thế, Một Mình Thành Tiên

Chương 18: Quan điểm sẽ có lúc thay đổi

Công dân cấp ba, cấp bốn, cấp năm của Pháo đài khi đến sinh nhật 25 tuổi, sẽ nhận được đề xuất ghép gen từ trung tâm điều khiển thông minh của Pháo đài, khi đó sẽ có một chuyên gia sinh sản đến tận nhà, gửi thư bảo mật, nội dung bức thư là người khác giới ‘có xác suất cao nhất để tạo ra thế hệ sau ưu tú’ mà chính quyền Pháo đài đề xuất cho hắn.

Chuyên gia sinh sản sẽ tư vấn về mặt cảm xúc, giảng bài về các tư thế sinh sản, giải thích kiến thức vệ sinh sinh lý và dạy một số mẹo hẹn hò.

Các cặp vợ chồng trẻ kết hôn thành công thông qua chương trình ghép gen có thể hưởng một số ưu đãi, chẳng hạn như hạn ngạch hạng ba của cả hai người đều +1, một phần điểm nâng cấp công dân, v.v.

Đây là biện pháp quan trọng để tránh kết hôn cận huyết, đồng thời cũng là phương thức kết hôn được hơn bảy mươi phần trăm công dân trong Pháo đài công nhận.

Mặc dù theo một cuộc khảo sát cho thấy, trong số những công dân trẻ chưa kết hôn trong Pháo đài, những người được gắn mác theo trường phái cởi mở chiếm tới 55%.

“Ừm,” Vương Cơ Huyền gật đầu, “Còn ngươi?”

“Ta còn hai năm nữa,” Lâu Trang bĩu môi, “Thật hy vọng sớm vượt qua được, sau khi kết hôn có thể xin một căn phòng đôi mười sáu mét vuông, hơn nữa hầu hết các phòng đôi đều nằm ở khu vực trị an tốt."

Vương Cơ Huyền gật đầu, đột nhiên hỏi: “Bọn Cá Thối tìm ngươi à?”

Lâu Trang lập tức nhìn sang một bên: “Không, bọn hắn không tìm ta."

“Ngươi không cần phải sợ hãi bọn chúng như vậy,” Vương Cơ Huyền an ủi, “Chính nghĩa ắt sẽ thắng tà ác, chỉ cần chúng ta tìm thêm một số người bị bọn hắn bắt nạt rồi cùng nhau hợp sức thì nhất định có thể tính sổ với bọn chúng.”

Lâu Trang nhìn Vương Cơ Huyền đầy kỳ quái.

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Trước đây chẳng phải ngươi nói, dựa theo cuốn sách tâm lý mà ngươi xem, một khi đã chọn nhượng bộ trước kẻ bắt nạt thì sẽ không còn cơ hội phản kháng nữa hay sao…”

“Quan điểm của con người là có thể thay đổi.”

Vương Cơ Huyền nheo mắt cười, ánh mắt lướt qua lối vào "mao mạch" vừa đi qua.

Phía sau bọn hắn xuất hiện hai thanh niên, người đi sau mặc quần da bó sát và áo da, trên quần áo chủ yếu là đinh tán, kiểu tóc cũng ‘chất chơi’ hơn hẳn.

Vương Cơ Huyền đột nhiên dừng bước.

Hai thanh niên phía sau trực tiếp bước tới, một người trong số họ giơ tay ấn vào sau đầu Vương Cơ Huyền.

"Mẹ nó ngươi đi mau lên coi! Ở đây có giám sát!"

Vương Cơ Huyền chỉ đơn giản nghiêng đầu xoay người sang một bên, động tác thoải mái uyển chuyển, nhưng đối phương lại đẩy mạnh, trượt mục tiêu.

Ầm!

Tiếng cùi chỏ va chạm vang lên làm rung chuyển màng nhĩ của Lâu Trang ở bên cạnh.

Khuôn mặt của tên xã hội đen trẻ tuổi đỏ bừng, ánh mắt trừng lớn, cơn đau từ xương sườn khiến các đường gân trên trán phồng lên.

Lâu Trang và tên lưu manh còn lại rõ ràng đã bị doạ choáng váng.

Chuyện này là sao…

Khuỷu tay của Vương đạo trưởng lúc này cũng rất đau.

Tuy nhiên Vương Cơ Huyền không cho đối thủ cơ hội phản công, hắn xoay người chém vào tay và dùng dao đâm thẳng vào mặt tên côn đồ bên cạnh. Sau hai giây, đối phương bịt mũi và bắt đầu hét lên.

"Mẹ kiếp! Aaaa! Mũi! Mũi của ta! Ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!"

Vương Cơ Huyền mỉm cười nhìn Lâu Trang và đá hắn một cú.

Lâu Trang còn chưa kịp né tránh, thân hình gầy gò ngã về phía sau, lưng đập mạnh vào những đường ống rỉ sét dọc hành lang, khuôn mặt có hơi méo mó vì đau đớn dưới ánh sáng lờ mờ.

"Lương Tử, xin đừng đánh ta. Họ ép ta... Họ nói muốn nói chuyện với ngươi..."

"Từ giờ trở đi ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa." Vương Cơ Huyền vẻ mặt lạnh lùng nói, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cái gọi là tình bạn của con người thật sự rất mong manh.

Hắn quay người định rời đi, nhưng tiếng ồn chói tai của ống kim loại bị kéo lê trên sàn xi măng vang lên bên tai hắn.