Lạc Vào Tận Thế, Một Mình Thành Tiên

Chương 20: Lạc đường

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Chu Trịnh Đức hắng giọng, khoanh tay nói:

"Bác sĩ Vi Na, mời cô tiếp tục nghỉ ngơi, lời khai của cô rất hữu ích cho việc điều tra vụ án vũ khí cấm lần này, cảm ơn sự hợp tác của cô."

"Chúng ta ra ngoài xem sao!"

Chu Trịnh Đức xoay người, sải bước đi.

Vi Na gọi với theo: "Liệu có phải là do Hắc Hỏa Bang làm không? Không tìm thấy ta nên đi tìm Mục Lương?"

"Tốt nhất là không phải."

Chu Trịnh Đức đáp lại một câu, cánh cửa hợp kim của phòng nhân chứng đóng sầm lại.

...

Trụ sở chính đội trị an tầng 13 nằm ngay cạnh lối đi trung tâm.

Nơi đây có một quảng trường hình tròn, hơn mười cơ quan chính phủ của tầng 13 san sát nhau nằm xung quanh quảng trường.

Giữa quảng trường là thang máy giếng trời được bao bọc bởi những bức tường bê tông dày cộp, xung quanh có ba lối vào thang máy dẫn đến lối đi trung tâm, cửa chính của thang máy luôn mở và đối diện cổng chính của trụ sở đội trị an.

Chính quyền pháo đài không cấm người dân sử dụng lối đi lên xuống, nhưng mỗi lần sử dụng lối đi trung tâm đều phải tốn 10 đơn vị tiền tệ chung, trong khi các lối đi khác ở bốn hướng và hàng chục thang máy khác chỉ tốn 2 đơn vị tiền tệ chung mỗi lần sử dụng, điều này khiến lối đi trung tâm trở thành lối đi dành riêng cho nhân viên chính phủ.

-- Nhân viên chính phủ được sử dụng miễn phí các cơ sở công cộng của pháo đài.

-- Những thang máy này không thể đi thẳng xuống khu Hạ thành và được trang bị hệ thống giám sát và phòng thủ tự động hoàn chỉnh.

Kéo theo đó, khu vườn trên lối đi trung tâm cũng được coi là "khu vực xanh xa xỉ" mà chỉ "giới quản lý" mới được hưởng thụ, bình thường rất ít người dân đến đây dạo chơi.

Hôm nay lại khác, quảng trường hình tròn ở tầng 13 vô cùng náo nhiệt.

Trước đó đội trị an đã huy động lực lượng để bắt giữ một đám thanh niên đánh nhau, cũng thu hút rất nhiều người dân hiếu kỳ vây xem.

Không thể làm gì khác hơn, tài nguyên trong pháo đài có hạn, bên trong lại cấm các hoạt động giải trí, rất hiếm khi có chuyện gì mới mẻ thú vị.

Vương Cơ Huyền ngồi trên chiếc ghế dài cạnh lối vào chính của thang máy, bên cạnh là hai nhân viên an ninh đeo súng lục bên hông.

Phía trước có mười mấy tên côn đồ ôm đầu ngồi xổm, phần lớn đều bị bầm tím mặt mày, hai tay bị trói bằng thắt lưng;

Thảm nhất là tên côn đồ cầm đầu, lúc này đang nằm trên cáng với đầy người là máu, được khiêng vào bệnh viện tầng mười ba cách đó không xa.

Vương Cơ Huyền tự nhận mình ra tay có chừng mực, đối phương không đến nỗi mất máu quá nhiều mà chết, chuyện này hẳn là sẽ không khiến cho quan sai nhắm vào hắn.

Hắn học được hai từ mới trong ký ức của Mục Lương - phòng vệ chính đáng, tự vệ phản kháng.

Vương Cơ Huyền bây giờ cũng có hơi bực bội trong lòng.

Hắn vậy mà!

Lại chạy lạc đường...

Thần hành chú đại khái chỉ duy trì được mười mấy nhịp thở, cách bố trí của các lối đi mao mạch đều rất giống nhau, hắn chạy quá nhanh không phân biệt được phương hướng, vòng nửa vòng đã đâm đầu vào vòng vây của đám du côn lưu manh này.

Bọn lưu manh này hung ác hơn hắn nghĩ rất nhiều, hắn dùng binh pháp bắt giặc phải bắt vua trước, tóm lấy tên cầm đầu, nhưng đối phương có mấy kẻ không sợ bị uy hϊếp, trực tiếp xông lên dùng ống kim loại đập hắn.

Nếu không phải hắn lấy tên lưu manh cầm đầu làm lá chắn, bản thân hắn tám phần cũng sẽ bị thương nặng.

Vô lượng thiên tôn!

Hắn đường đường là một tu sĩ!

Thôi vậy, hảo hán không nhắc chuyện năm xưa, dù sao hắn cũng đã độ kiếp thất bại, hiện tại chỉ là giai đoạn đầu của việc gây dựng lại từ đầu mà thôi.

Chờ tìm lại đạo tâm là được.

Đúng lúc này, Chu đội trưởng mà Vương Cơ Huyền mới chỉ gặp qua một lần từ đằng kia vội vàng chạy tới.

Chu Trịnh Đức cau mày trừng mắt nhìn Vương Cơ Huyền và đám côn đồ trên mặt đất.