Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 3

Thẩm Tố Tố đẩy nam tử này một lúc lâu, thấy không thể đẩy hắn ra cho nên đành nhận mệnh.

Nàng vốn định ngửa mặt lên trời giả chết, nhưng mà mưa rơi quá lớn, lộp bộp lộp bộp rơi trên gò má của nàng, rất đau.

Thẩm Tố Tố thông minh hơn, giấu đầu nhỏ dưới ngực của nam nhân này.

Ngoại trừ ngực mình bị hắn ép đến hơi biến dạng thì cũng không có chỗ nào không thoải mái.

Nếu không phải tiếng tim đập của người này vẫn còn rất vững vàng, Thẩm Tố Tố đã cho rằng hắn đã chết.

Nàng đảo người, miệng cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn hùng hùng hổ hổ mắng hắn.

“Nam nhân thúi, mỗi ngày ngươi ăn cái gì vậy, sao mà nặng thế, hic hic.”

“Ngươi chờ đấy cho ta, đợi cha ta tìm được ta rồi, chắc chắn ngươi không yên đâu, đồ lưu manh!”

“Ta cảm thấy đánh một trăm đại bản là không đủ, đánh…đánh ngươi hai trăm đại bản, như thế ngươi mà không nằm được một năm cũng đừng nghĩ đến việc xuống giường.”

“Này, sao ngươi vẫn chưa tỉnh vậy, không phải đã chết đấy chứ, ngươi chết chả lẽ đè nặng ta như này à?”

Gò má Thẩm Tố Tố đỏ bừng, lại dùng sức đẩy bả vai nam tử này một chút, nhưng hắn vẫn chẳng sứt mẻ.

Mưa vẫn chưa tạnh, thậm chí Thẩm Tố Tố còn kéo khoác ngắn của hắn ở phía sau ra để che người mình lại, làm cho bản thân thoải mái hơn một chút.

Chỉ là hạt mưa cứ thế mà rơi thẳng vào miệng vết thương trên lưng hắn, từng giọt từng giọt, rơi đến nhân sinh cũng thấy đau.

Tiếp theo, ngay lập tức, nam tử này đột nhiên mở mắt ra, Thẩm Tố Tố vẫn còn đang vừa khóc vừa mắng hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng chật vật như này, hoa điền giữa mày cũng đã bị rơi mất, tóc mai tán loạn, bị mưa xối cho ướt đẫm, dính ở hai bên má.

Nếu không phải nàng vẫn luôn nói luôn khóc thật đúng là không phân biệt được vệt nước trên mặt nàng là mưa hay là nước mắt.

Khi mắt Thẩm Tố Tố đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của người này, nàng sửng sốt, bị ánh mắt sắc nhọn của hắn dọa sợ, lập tức dừng khóc.

“Này, tỉnh rồi thì sang bên cạnh một chút dùm đi, ngươi nặng quá, ta sắp bị ngươi đè chết rồi!”

Thẩm Tố Tố nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, hít hít mũi nói.

Nam tử này cũng coi như nghe lời, hắn thật sự miễn cưỡng dùng khuỷu tay chống thân thể mình, cho Thẩm Tố Tố một chút không gian để thở dốc.

Hắn vừa rời khỏi nàng một chút, Thẩm Tố Tố liền có cảm giác hàn khí lập tức ập tới làm nàng lại cảm thấy lạnh hết cả người.

Nàng không có mặt mũi dám nói, chỉ quay đầu đi, bộ ngực đẫy đà cũng vì hô hấp dồn dập mà phập phồng, chạm vào ngực hắn.

Thẩm Tố Tố ý thức được sự xấu hổ này liền lập tức nín thở.

Nàng cau mày, cảm nhận được sự xấu hổ quẫn bách này làm gò má nàng nóng lên.

Nàng lại huhu khóc lên: “Đăng đồ tử, ngươi…… ngươi đang làm gì vậy, ngươi đứng dậy đi, nhanh lên!”

Nam tử trên người nàng trở người lại, vô lực ngã vào thân cây bên cạnh Thẩm Tố Tố, đôi môi của hắn tái nhợt, hơi run rẩy trong cơn mưa liên miên.

“Xin lỗi……” Hắn vừa mới nói ra hai chữ này, Thẩm Tố Tố đã nhào tới, bịt kín miệng của hắn.

Từ phía xa trong rừng rậm vang lên tiếng xào xạc, tựa như có người đang dùng lưng kiếm để đẩy cỏ cây ra, giống như đang tìm cái gì đó.

Quả nhiên mấy hắc y nhân đó chưa chết hết.

Thẩm Tố Tố nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ đó, cho nên lúc này mới nhào tới, làm hắn im miệng.

Nàng không muốn chết với hắn ở nơi này.

Hắn rời đi được một lúc, Thẩm Tố Tố lại bắt đầu cảm thấy cơ thể yếu ớt.

Nhưng lúc nàng dựa vào ngực hắn, cảm giác yếu ớt kia lại biến mất.

Độ ấm trên người nam tử này đối với nàng mà nói giống như một liều thuốc giải độc cực tốt.

Thẩm Tố Tố cảm thấy mình hiện giờ thậm chí còn có sức để cho hắn một quyền.

Nàng trợn to mắt, trừng mắt nhìn người trước mặt, con ngươi của nàng trời sinh đã vũ mị ẩn tình.

Mà vừa rồi nàng còn khóc cho nên hiện giờ đáy mắt đều là vẻ e lệ ngượng ngùng, lại có chút tức giận ngây thơ, tổ hợp cực kỳ câu nhân.

Lúc nam tử này kim chế sát khi của mình, cặp mắt đen kia không còn vẻ sắc bén lạnh thấy xương, ngược lại giống như bảo ngọc xinh đẹp tỏa ra ánh sáng quý giá, ấm áp và rực rỡ.

Cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, ngưng mắt nhìn nàng, đôi mắt thanh triệt phản chiếu gò má dù chật vật nhưng vẫn vô cùng mỹ lệ của Thẩm Tố Tố, hắn không nói gì.

Giọng nói từ nơi xa đang tiến đến gần.

“Là ở chỗ này sao?”

“Theo vết máu, có lẽ chính là nơi này.”

“Thị nữ và xa phu trên xe ngựa kia đã thấy chúng ta rồi, cũng phải giải quyết, đường đi bị chặn rồi, bọn họ không thể trốn xa được, cứ tìm hắn trước đã.”

Trong rừng, một tên bị thương ở vai phải là kẻ cầm đầu đám hắc y nhân kia đang cẩn thận lục soát từng tấc trong rừng.

Nơi mà Thẩm Tố Tố và hắn trốn cũng rất may, vừa vặn nằm ở điểm mù của bọn họ, chỉ cần hai người vẫn luôn yên lặng sẽ không bị phát hiện.

Hoành đao khảm kim văn đẩy cỏ cây ngang chân ra, đao kia vẫn chưa thu vào vỏ, lưỡi đao sắc nhọn phạt đi không biết bao nhiêu cây cối tràn đầy sinh lực.

Sau khi đám người hắc y nhân tới gần, Thẩm Tố Tố không dám cử động, chỉ cúi đầu, giữ nguyên tư thế, rúc trong ngực của nam tử.

Nhiệt độ của cơ thể hắn rất thoải mái, Thẩm Tố Tố nhắm mắt lại, tự thôi miên chính mình.

Coi như đây là một cái lò sưởi hình người là được, hắn không phải người……

Nam tử này dựa vào thân cây, rũ mắt nhìn đỉnh đầu Thẩm Tố Tố, rồi hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nín thở, vẫn không có phản ứng gì.

Nhưng Thẩm Tố Tố, thật sự có cảm giác tồn tại quá lớn.

Cơ thể nàng cực kỳ lạnh lẽo, ở trong cơn mưa này, giống như bị một khối ngọc to lạnh lẽo dán lên vậy.

Nhưng cơ thể nàng lại mềm mại, hắn có thể cảm nhận được từng tấc đường cong lồi lõm lả lướt trên người nàng.

Hắn hơi ngửa đầu lên, trên gò má nổi lên màu đỏ không bình thường.

Thẩm Tố Tố như đã nhận ra cái gì đó, nàng cẩn thận ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn, vừa thẹn vừa giận.

Ý tứ trong mắt nàng rất rõ ràng —— ngươi dám suy nghĩ miên man thêm nữa, ta sẽ chém đầu của ngươi.

Ngay sau đó, hắc y nhân đang tìm kiếm tới gần, Thẩm Tố Tố vừa mới dâng lên chút khí thế liền bị dập tắt không còn sót lại chút gì.

Nàng lại bắt đầu luống cuống, cơ thể không khống chế được mà run rẩy.

Cứ tiếp tục run rẩy như vậy, đến lá cây cũng bị nàng run theo.

Một tiếng thở dài thật sâu vang lên ở bên tai Thẩm Tố Tố, cánh tay ấm áp của nam tử này vòng qua, ôm lấy eo Thẩm Tố Tố.

Hắn ôm nàng rất chặt, không cho nàng lại lộn xộn thêm nữa.

Thẩm Tố Tố tức giận đến nỗi ngực phập phồng kịch liệt.

Vốn dĩ cảm xúc của nàng kích động mạnh cho nên cơ thể tất nhiên cũng cứng như một khối băng, nhưng dựa vào hắn nàng lại cảm thấy không chỗ nào khó chịu nữa cả.

Đáng giận! Ghê tởm! Chờ trở về huyện Trường Châu rồi, nàng nhất định phải nhốt hắn lại, mỗi ngày chỉ cho hắn ăn màn thầu!

Hắc y nhân đã đi đến cái cây mà khi trước bọn họ trốn làm cơ thể Thẩm Tố Tố bất giác hơi cuộn tròn.

Vừa rồi nàng lao tới đây không quá để ý tư thế của hai người, hiện nay, dưới làn váy màu xanh nhạt mềm nhẹ lộ ra một đoạn cổ chân trắng tinh.