Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 2: Người này tốt hơn lò sưởi của nàng

Xa phu thít chặt dây cương đến nỗi lòng bàn tay có một vệt đỏ, hiển nhiên đã phải dùng lực rất mạnh mới có thể khống chế được hai con ngựa trắng này.

Thẩm Tố Tố đỡ tay Tiểu Mãn, đẩy cửa xe ngựa ra một chút để nhìn tình huống ở bên ngoài.

Núi bị sạt lở, cây cối bị sét đánh ngã xuống chắn đường, quả nhiên phía trước không thể đi tiếp được nữa.

Nàng nhát gan, có chút sợ, liền nói:

“Được rồi, ta…chúng ta mau quay trở lại thôi.”

“Đúng vậy.” xa phu thúc giục ngựa trắng thay đổi phương hướng, nhưng hai con tuấn mã này bất an đạp đạp bốn vó trên mặt đất nhất định không chịu đi tiếp.

Xa phu hung hăng quăng roi, con ngựa trắng bị đau, lúc này mới không tình nguyện mà chạy trở về.

Thẩm Tố Tố ngồi không vững, lại suýt nữa ngã ngửa ra sau, cũng may Tiểu Mãn kịp thời ôm lấy nàng.

“Tiểu thư đừng sợ, ngày mai lão gia sẽ phái người tới đây dọn sạch con đường này, hôm nay chúng ta về chùa ở lại thêm một ngày.”

Tiểu Mãn vỗ vỗ sống lưng Thẩm Tố Tố, an ủi nói.

Thẩm Tố Tố hít sâu một hơi, nàng rũ mắt nhìn bộ ngực đang phập phồng của mình.

Nàng cảm thấy tim mình đập thật nhanh, tay chân mềm nhũn lại lạnh lẽo.

Đây là bệnh có từ trong bụng mẹ rồi, chỉ cần nàng kích động cả người sẽ lạnh như băng, đến giờ vẫn chưa tìm được phương pháp trị bệnh.

Nếu như nhiệt độ cơ thể hạ thấp lâu quá, cơ thể nàng sẽ cứng đờ vô lực, hô hấp khó khăn, cuối cùng sẽ chết.

Tiểu Mãn ở trong xe ngựa châm lò sưởi, mở hồm xiểng lấy áo gấm phủ thêm cho Thẩm Tố Tố.

Thẩm Tố Tố cúi đầu, đút hai tay đang run rẩy vào trong ống tay áo, nàng hít sâu một hơi làm mình bình tĩnh lại.

Căn bệnh này thật khó chịu, Thẩm Tố Tố đến gần lò sưởi, cảm giác thoải mái hơn một chút, nhắm mắt ngưng thần.

Tiếng mưa rơi bên ngoài xe ngựa vẫn to như cũ, từng hạt mưa lớn tí tách dừng ở trên nóc xe, như tiếng sấm đánh vang dội bên tai Thẩm Tố Tố.

Những cánh hoa lụa màu hồng cánh sen bên tai nàng khẽ run, trong tiếng mưa rơi liên miên, nàng tựa như nghe được âm thanh tiếng kim loại cọ xát cùng những tiếng bước chân.

Đây là —— tiếng vang mà lẽ ra người bình thường không nghe thấy được, nhưng Thẩm Tố Tố lại có thể.

Ngoại trừ âm thanh mưa rơi xuống đất còn có cả tiếng thở dốc thô nặng…Bỗng nhiên có âm thanh ‘keng’ vang lên, tựa như có người rút đao ra khỏi vỏ.

Âm thanh đao kiếm giao đấu dần dần đến gần, Thẩm Tố Tố đột nhiên mở mắt ra.

Nàng rướn người về hướng cửa xe ngựa, đẩy cửa xe ra cao giọng nói với xa phu: “Trọng Cửu, dừng xe!”

Xa phu này cũng là một người trung thành ở trong phủ của Thẩm Tố Tố, hơn nữa ông cũng có chút thân thủ, vừa nghe thấy mệnh lệnh của Thẩm Tố Tố ông liền thít chặt dây cương.

Sau đó một loạt tiếng ào ào xẹt qua, một thanh hoành đao từ trong rừng bay ra, xé ngang đường mưa từ trên trời rơi xuống.

Lực của hoành đao lớn đến mức tạo ra cơn gió mạnh ập thẳng vào trước mặt.

Thẩm Tố Tố nắm chặt áo gấm trước ngực mình, lắc lư như sắp ngã ra phía sau.

Cây hoành đao này chặt đứt đầu hai con ngựa trắng, xa phu nhanh chóng đóng cửa xe lại “rầm” một tiếng.

Trong mưa, hai con tuấn mã ngã xuống, máu ngựa rơi xuống bắn tung tóe lên tấm lụa mỏng màu xanh.

Nếu bọn họ đi thêm về phía trước một bước, thứ thanh hoành đao này chặt, có thể đã không phải là đầu của tuấn mã.

Trong rừng rậm, có mấy hắc y nhân thân thủ rất tốt bước ra với kiếm trong tay đuổi theo một người, hành động của bọn họ rất nhanh, như lướt đi trong gió.

Người bị truy đuổi có thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo choàng đen như mực đơn giản gọn gàng, bên hông khảm mặc ngọc làm eo càng thêm thon gầy, khiến cho dáng người hắn càng thêm cao lớn đĩnh bạt.

Hắn bị thương, hành động có hạn, trong tay nắm chặt một thanh kiếm hàn quang lành lạnh, lưỡi kiếm hơi dài nhiễm máu.

Một đường bị truy đuổi đến tận đây, hắn đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn giải quyết kẻ địch trước mặt.

Xa phu của Thẩm Tố Tố vốn đang ở ngoài, ông có chút kiến thức, nói khẽ với Thẩm Tố Tố.

“Đại tiểu thư, e là chúng ta gặp phải tranh đấu giang hồ rồi, chúng ta……chúng ta không thể ở đây được nữa, để cho họ đánh nhau đi, chúng ta nhân cơ hội trốn vào trong rừng.”

“Được……” Thẩm Tố Tố ôm lò sưởi vào lòng, gật gật đầu, nàng run run rẩy rẩy nương theo cái nâng của Tiểu Mãn đi xuống xe ngựa.

Ở nơi xa trong rừng vẫn còn đang đánh nhau, Tiểu Mãn mở dù cho nàng, dẫn nàng nhanh chóng trốn vào trong rừng.

Máu tươi của ngựa trắng bị chặt đứt đầu trên mặt đất thấm vào giày, Thẩm Tố Tố không dám nhìn hình ảnh thảm thiết này, chỉ nhìn về phía nơi xa.

Thanh hoành đao ném đến ban nãy vẫn còn cắm ở trên thân cây, nàng cẩn thận nhìn kỹ hoa văn trên thân đao, trong lòng đột nhiên cả kinh.

Vì kinh sợ cho nên nàng cảm thấy tay chân của mình càng thêm lạnh lẽo, ở trong mưa, tóc mai của nàng dính ướt, đôi môi tái nhợt run rẩy.

“Trọng Cửu, Tiểu Mãn…… Không phải tranh đấu giang hồ đâu…… Là chế thức quan phủ.”

Thẩm Tố Tố không biết rốt cuộc mình đã gặp phải tội gì mà lại đυ.ng phải tai họa bậc này.

Nàng vừa dứt lời, trong rừng lại có một nhóm người lao ra, mưa to gió lớn làm thổi tung khăn đen che mặt của một người.

Thẩm Tố Tố nhìn chằm chằm bộ dáng người nọ, đang định dời ánh mắt đi thì mấy hắc y nhân ở phía trước đã vọt về phía bọn họ.

Trọng Cửu quất roi ngựa ngăn một người trong số họ lại, nhưng đối phương người đông thế mạnh, thanh kiếm sắc nhọn kia sắp rơi vào người bọn họ.

Thẩm Tố Tố phản ứng chậm, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim đập vô cùng nhanh của mình, đứng yên tại chỗ không dám né tránh.

Trong nháy mắt tiếp theo, một thanh kiếm thon dài chặn ngang kiếm sắp đâm vào người Thẩm Tố Tố,

Người bị truy kích phản công đơn giản nhưng lại rất tinh chuẩn, nhanh chóng cắt ngang cổ của hắc y nhân trước mặt.

Máu bứn vào trên váy tinh xảo của Thẩm Tố Tố, nàng che hai tai của mình lại, sợ hãi kêu lên một tiếng.

Nơi này lại bắt đầu chiến, vì để bảo vệ Thẩm Tố Tố, xa phu tạm thời đứng cùng chiến tuyến với nam tử đang bị đuổi gϊếŧ kia.

Trong lúc hỗn loạn, Thẩm Tố Tố đã bị lạc mất với hai người hạ nhân trong phủ, cái dù Tiểu Mãn bung cho nàng bị rơi xuống trên mặt đất.

Ngây người một lúc lâu, lúc này Thẩm Tố Tố mới nhớ phải chạy trốn, nàng nâng váy lên, vừa lăn vừa bò chạy vào trong rừng, trốn ở dưới một tàng cây.

Mưa to rơi ở trên người làm y phục ướt đẫm.

Thẩm Tố Tố thích cái đẹp, y phục nàng mặc cũng là kiểu dáng đang thịnh hành nhất, xiêm áo mềm nhẹ không không thật sự quá kín đáo, để lộ ra một phần lớn ở ngực.

Đẹp thì có đẹp, nhưng mà không giữ được ấm.

Thẩm Tố Tố bọc một chiếc áo gấm đơn bạc, muốn ôm chặt lò sưởi trong ngực mình chặt hơn một chút.

Nhưng nước mưa đã dập tắt than vàng đang cháy trong lò sưởi.

Trong bất tri bất giác, nàng đã chạy rất xa, đã không còn thấy bóng dáng của Tiểu Mãn và Trọng Cửu.

Trải qua tai nạn ngoài ý muốn như này, trong lòng Thẩm Tố Tố phập phồng cực lớn.

Lúc này nàng không còn nguồn nhiệt sưởi ấm nữa cho nên bắt đầu cảm thấy tay chân lạnh lan đến cả người, đi không nổi, hô hấp cũng bắt đầu trở nên trì trệ.

Từ nhỏ đến lớn, người trong phủ đều nuông chiều nàng như bảo bối vậy.

Con đường từ Trường Châu huyện đến chùa Di Đề, cha nàng sớm đã phái nha dịch tra xét hết lần này đến lần khác để bảo đảm không có sơn tặc ẩn núp.

Chưa từng nghĩ hôm nay lại sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Nhưng tốt xấu gì Thẩm Tố Tố cũng là người đã gặp phải tình cảnh cực nguy hiểm trong mộng, cho nên nàng kiên cường chống người dậy, đỡ thân cây, chuẩn bị đi tìm người.

Nếu không tìm được thứ gì làm ấm cơ thể, e rằng nàng sẽ phải chết ở chỗ này.

Lúc này, từ trong rừng vang lên tiếng xào xạc, có một người lảo đảo đi tới.

Thẩm Tố Tố trốn sau một thân cây lớn, vừa lúc có thể che được cơ thể mình, người nọ sau khi đi tới gần cái cây vừa vặn đυ.ng phải Thẩm Tố Tố.

“Á ——”

Thẩm Tố Tố há mồm, đang chuẩn bị kêu lên sợ hãi, nhưng miệng đã bị bàn tay dính máu của người nọ bịt kín.

Trong tầm mắt mơ hồ vì màn mưa, nàng đối mắt với người này.

Đôi mắt của hắn lạnh lùng như đao, nhưng ngoại hình của hắn thật sự thuộc hàng nhất đẳng.

Người này mày kiếm mắt sáng, đường cong trên gương mặt vô cùng tuấn dật.

Hàng mi dài trên đôi mắt đen bị mưa làm vấy bẩn, những giọt mưa trượt xuống khắc họa sự lạnh lùng và trang nghiêm nơi đuôi mắt.

Hắn ước chừng mười chín hai mươi tuổi, xấp xỉ với Thẩm Tố Tố, bên má vẫn còn chưa rút đi sự ngây thơ của một thiếu niên.

Hắn đã gϊếŧ gần hết kẻ địch cho nên kiệt sức, bị thương nhưng một đường đi đến nơi này, đυ.ng phải Thẩm Tố Tố, yếu ớt lảo đảo đi về phía trước.

Thẩm Tố Tố bị gió thổi cũng có thể ngã, càng miễn bàn đến việc bị hắn va chạm như vậy.

Nàng bị hắn đυ.ng ngã xuống mặt đất, cơ thể ướt đẫm của nàng rơi xuống đất mềm trong rừng.

Bộ ngực lạnh lẽo cứng ngắc của hắn đè nặng nàng, đè lên ngực nàng tạo thành một khe rãnh ái muội.

“Đăng đồ tử, đáng giận, đáng giận!”

Thẩm Tố Tố sửng sốt trong chốc lát mới hồi phục tinh thần.

Má nàng đỏ rực lên, thở phì phò đấm vào lưng người nọ, vừa đánh vừa mắng.

“Ngươi chờ đấy, ta sẽ bảo a cha của ta báo quan đưa ngươi vào nhà giam, đánh…… đánh một trăm đại bản! Sau đó kéo đi dạo phố thị chúng!”

Thẩm Tố Tố không còn sức mà đẩy hắn nữa, nàng cảm nhận được tay mình chạm lưng hắn dính máu tươi, rất nóng.

Đúng rồi, thân thể hắn có độ ấm của nam tử trẻ tuổi, nhiệt độ rất ấm áp, so với nhiệt độ cơ thể của người bình thường còn cao hơn một chút, chứa sinh mệnh lực tràn trề.

Dần dần, Thẩm Tố Tố đánh cũng ngày càng nhẹ.

Bởi vì nàng phát hiện thân thể lạnh lẽo của mình nhờ nhiệt độ cơ thể người này mà dần dần ấm lên, nàng cũng tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.

Đáng chết…… Thẩm Tố Tố bi phẫn nhắm mắt lại, nàng phát hiện…… người này còn tốt hơn cái lò sưởi nhỏ đặc chết của nàng nhiều.