Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 4

Mắt cá chân nàng ửng đỏ, chân đi đôi giày thêu hoa văn thạch lựu màu phấn hồng, đôi giày hơi bị tuột ra để lộ nửa gót chân sáng bóng như ngọc.

Thanh đao đang quét tới quét lui không xa sắp dừng lại bàn chân đang lộ ra này.

Thẩm Tố Tố cực kỳ sợ hãi, hô hấp của nàng dồn dập, thân thể căng chặt, sợ mình sẽ bị phát hiện.

Khi thanh đao kia sắp quơ tới đây, nam tử ôm nàng phản ứng lại rất nhanh.

Tay hắn di chuyển dọc theo cẳng chân của nàng từ từ đi xuống, không chạm vào một cọng cỏ nào để phát ra tiếng động khiến kẻ địch nghi ngờ.

Lòng bàn tay to lớn của hắn ôm lấy chân nàng, đẩy trở lại.

Động tác này gần như là vô cùng suồng sã, Thẩm Tố Tố tức giận đến mức trừng to mắt như sắp rơi cả con ngươi ra.

Nhưng những ngón tay chạm vào mắt cá chân nàng lại gập lên để tránh tiếp xúc quá nhiều.

Thẩm Tố Tố cảm thấy mình như sắp nổ tung rồi, nàng nghĩ thầm, chờ việc này qua đi, nàng nhất định phải trở về trả thù.

Hắc y nhân ở phía sau thân cây đi xa, Thẩm Tố Tố thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Khi nàng vừa mới thả lỏng, ông trời liền không tốt với nàng ngay lập tức.

Mây trên trên trời như bị vẩy mực, lại thêm một tia chớp màu đỏ đậm cắt qua phía chân trời.

Tia chớp này xẻ đôi một gốc cây cách bọn họ không xa.

Tiếp đến là tiếng sấm cùng âm thanh cây cối rơi xuống đất, lá rụng bay tán loạn.

Kinh hãi đột ngột này cuối cùng vẫn là Thẩm Tố Tố hô to thành tiếng, nhảy dựng lên khỏi người nam tử này.

Cùng lúc đó, hắc y nhân vừa đi qua đột nhiên quay đầu, cuối cùng bọn họ cũng đã chú ý tới Thẩm Tố Tố ở phía sau gốc cây.

Thanh đao đoạt mệnh lao tới đúng như dự đoán, bọn họ sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một ai nhìn thấy lần đuổi gϊếŧ hôm nay.

Vốn dĩ Thẩm Tố Tố đã bị bại lộ, mà nam tử này vẫn đang lẩn trốn, bọn họ không nhất định sẽ phát hiện ra nam tử này đang trốn ở đây.

Nhưng mà khi lưỡi đao đoạt mệnh kia hạ xuống, hắn vẫn dùng chút sức lực còn sót lại không nhiều lắm, vung thanh kiếm của mình lên chặn lại.

Thanh kiếm hơi dài này một đường chiến đấu cùng hắn đến bây giờ cũng đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

‘Keng’ âm thanh chói tai vang lên ở ngay bên tai Thẩm Tố Tố.

Thanh kiếm trong tay nam tử bị chém gãy, nhưng hắn nhanh chóng xoay nửa thanh kiếm còn lại trong tay đâm thẳng về phía tên hắc y nhân.

Lần tấn công này hắn không lo bảo vệ bản thân mình mà chỉ kéo Thẩm Tố Tố lại, sau đs xoay người bảo vệ nàng.

—— Đây vốn là tai họa của hắn, không đáng để khiến người khác bị liên lụy.

Nửa thanh kiếm giải quyết nốt tính mạng của hai tên hắc y nhân còn lại, hắn miễn cưỡng tránh được lưỡi đao nhưng lại không thể tránh được chuôi đao nặng nề kia.

Hắc y nhân cầm đầu có sức lực lớn vô cùng, khi hắn giao chiến với y nhìn như có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, trên thực tế mỗi một chiêu thức đều rất tàn nhẫn.

Chuôi đao đập vào gáy của hắn, nam tử nhíu chặt mày, tựa như ý thức được chuyện gì đó.

Hắn chỉ tới kịp nói với Thẩm Tố Tố: “Ta tên là Cố……”

Chưa nói xong, hắn đã ngã xuống, ngã vào bên cạnh Thẩm Tố Tố.

Thẩm Tố Tố muốn thét lên nhưng lại không thể phát ra tiếng, lúc này ở trong rừng ngoại trừ bọn họ đã không còn người sống sót.

Nàng run rẩy môi, vỗ vỗ vào lưng người này.

“Tên ngươi là cái gì Cố? Nói lại đi, ngươi đừng để ta ở đây một mình.”

“Bên cạnh còn hai xác chết nữa đấy, huhuhu, ngươi mau tỉnh lại đi, ta rất sợ!”

Thẩm Tố Tố khóc ở trong mưa một lúc thật lâu, nam tử này cũng vẫn không tỉnh lại, nàng biết, hắn vừa cứu nàng một mạng.

“Ngươi chờ đấy, ngươi đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, chờ ta trở về huyện Trường Châu rồi, điều đầu tiên ta làm chắc chắn là trừng phạt ngươi.” Đêm đến, Thẩm Tố Tố hùng hùng hổ hổ.

Sau nửa đêm, khi đã tạnh mưa rồi, ngoại trừ đói bụng Thẩm Tố Tố không cảm thấy khó chịu chỗ nào trên cơ thể.

Nàng không ngủ được nên ngồi bên cạnh nam tử đang hôn mê, nguyên nhân mà nàng chưa đi chỉ đơn giản là vì bên cạnh có hai xác chết, nàng không dám đi.

Nàng nhàm chán đến nỗi ngồi nhổ mấy ngọn cỏ trên mặt đất, hơn nữa còn nghĩ ra hàng trăm loại câu từ khác nhau để mắng chửi người.

Thẩm Tố Tố biết, chỉ cần Tiểu Mãn và Trọng Cửu không chết, nhất định bọn họ sẽ tìm nàng.

Sau nửa đêm, có ánh đèn l*иg ấm áp đung đưa trong rừng, giọng nói nôn nóng của Tiểu Mãn vang lên.

“Tiểu thư! Tiểu thư, ngươi ở đâu?!”

Trọng Cửu cầm đèn l*иg, lo lắng sốt ruột hô.

“Căn bệnh này của đại tiểu thư, nếu như lò sưởi kia mà tắt mất e rằng tiểu thư sẽ không chịu được lâu.”

“Còn không phải tại ngươi vô dụng, không thể ngăn cản đám hắc y nhân kia, nếu như ngươi có được một nửa công phu của công tử bị đuổi gϊếŧ thì cũng không đến mức làm tiểu thư phải tự mình chạy trốn!” Tiểu Mãn tức giận nói.

Nàng ai thán một tiếng: “Nhưng mà cũng tại tính tình tiểu thư không tốt, các môn khách lão gia đưa tới để bảo vệ người đều bị người làm cho tức giận mà đi hết rồi.”

Trọng Cửu cũng chẳng ôm hy vọng sẽ tìm được Thẩm Tố Tố còn sống nên không giầ mồm với Tiểu Mãn, chỉ buồn rầu đi tìm ở phía trước.

Thẩm Tố Tố nghe thấy giọng của hai người, vội vàng thanh giọng nói: “Tiểu Mãn, Trọng Cửu, ta ở chỗ này.”

Đợi khi Trọng Cửu và Tiểu Mãn chạy tới nơi này, bọn họ nhìn thấy Thẩm Tố Tố với bộ dạng chật vật, quần áo không chỉnh tề cùng với một nam tử đang hôn mê….còn có hai thi thể của hai tên hắc y nhân ngốc cùng một chỗ.

Tiểu Mãn nhón chân đi qua thi thể vội vàng đỡ Thẩm Tố Tố đứng dậy.

Nàng vừa chạm vào mu bàn tay của Thẩm Tố Tố liền cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì nhiệt độ cơ thể của tiểu thư nhà nàng vẫn luôn rất thấp. Nhưng hiện giờ, bàn tay của nàng mềm mại ấm áp như ngọc, không giống như đang bị bệnh.

Nhưng mà, người ở nơi này chết rồi, chẳng lẽ tiểu thư không bị dọa sợ mà phát bệnh sao?

“Đỡ ta quay về xe ngựa.”

Thẩm Tố Tố không rảnh nói nhiều, nàng nhận lấy cái lò sưởi nhỏ cứu mạng mình từ trong tay Tiểu Mãn.

Nàng ngoái đầu lại nhìn nam tử ngã ở trên mặt đất, sắc mặt hắn tái nhợt nhưng ngoại hình vẫn thật sự rất đẹp trai.

“Trọng Cửu, cũng đưa hắn về đi, hắn đắc tội bổn tiểu thư, ta phải đưa hắn về huyện Trường Châu để vấn tội.” Thẩm Tố Tố tức giận muốn chết, hung tợn nói.