Sau khi kết thúc môn học, thầy Huỳnh nói:
"Trước khi tôi đi thì tôi yêu cầu cả lớp đặt balo lên trên bàn học, tôi sẽ kiểm tra từng người."
Tô Uyển Vy và cả lớp đều đặt balo lên bàn, thầy Huỳnh bước xuống kiểm tra balo của từng người, đầu tiên là dãy bàn đầu, đi lượt qua một vòng thì sẽ đến bàn của Tô Uyển Vy, balo của cô hơi nhỏ hơn so với balo của mọi người trong lớp, thầy Huỳnh mở balo ra rồi lục lọi một hồi.
Cả lớp đều im lặng không ai dám lên tiếng.
Thầy Huỳnh như bóc được thứ gì đó, ông cầm lên đó chính là một chiếc vòng hình cỏ bốn của một thương hiệu nổi tiếng Van Cleef & Arpels trị giá 2000 USD.
"Cái này là sao đây? Tô Uyển Vy."
Cả lớp đều hốt hoảng, Tô Uyển Vy còn sợ hãi hơn.
"Tan học ra về đến phòng giáo viên gặp tôi." Thầy Huỳnh nói rồi cầm chiếc vòng tay bỏ đi.
"Tô Uyển Vy.. là đồ ăn cắp."
"Tưởng là học sinh giỏi ngoan ngoãn, ai ngờ là đồ ăn cắp."
"Học bổng 100%? Tôi thấy có sự gian lận ở đây."
"Kỳ này, bạn học Tô Uyển Vy chết chắc rồi, mất học bổng mà có thể sẽ bị đuổi học đó. Đυ.ng vào đồ của Nhạc Tô Nghiên thì xong rồi."
"Nếu vậy thì, người nhận được học bổng kế tiếp không phải là Diêu Hiểu Khê hoặc là Dương Diễm Lâm sao? Bọn họ chỉ có thấp hơn Tô Uyển Vy có 1 điểm thôi."
"Hai cô nàng đó học giỏi ghê!"
Trình Hiểu nghe vậy, cậu không chịu nỗi nữa đập bàn đứng dậy:
"Không phải Uyển Vy làm, tôi nhất định sẽ điều tra ra thủ phạm thật sự."
Trình Hiểu nắm tay Tô Uyển Vy, dẫn cô đi ra khỏi lớp học, mọi người vẫn còn xôn xao bàn tán chuyện Tô Uyển Vy ăn cắp đồ của Nhạc Tô Nghiên.
Lâm Nhã Kiều quay xuống nhìn Hàn Linh Ân cười: "Cậu nghĩ sao về chuyện này?"
Hàn Linh Ân ngạc nhiên: "Sao lại hỏi tớ?"
Lâm Nhã Kiều làm vẻ mặt cao hứng nói:
"Cậu không thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Tại sao Nhạc Tô Nghiên lại biết rằng Tô Uyển Nhi lấy chiếc vòng của mình bỏ vào balo, trừ phi chính cô ấy là người tự biên tự diễn."
Câu chuyện này.. hình như có gì đó kỳ lạ.
Hàn Linh Ân nghĩ, nếu như Nhạc Tô Nghiên đeo trên tay chiếc vòng đó không để ở chỗ nào thì làm sao mà Tô Uyển Vy có thể lấy trộm được.
Trừ khi, Tô Uyển Vy yêu cầu cô ấy đưa mình chiếc vòng, nhưng điều này cũng bất khả thi vì mượn vòng tay ở trước mặt của Nhạc Tô Nghiên thì không thể lấy được. Sẽ bị Nhạc Tô Nghiên lấy lại chiếc vòng ngay lập tức.
Điều kỳ lạ kế tiếp chính là Nhạc Tô cho rằng Tô Uyển Vy đã ăn cắp chiếc vòng tay.
"Thế thì mở camera trong lớp ra xem." Hàn Linh Ân nói.
Lâm Nhã Kiều hưng phấn nói: "Cậu quên rồi sao? Lớp học trong Phủ Đồng không có lắp camera."
Hàn Linh Ân nói tiếp: "Thế thì camera ngoài hành lang."
Hàn Linh Ân thấy có một chiếc camera ở ngoài hành lang, có thể sẽ quay lại cảnh Tô Uyển Vy hoặc ai đó lấy chiếc vòng đi vào nhất ban.
Lâm Nhã Kiều khoanh tay lắc đầu nói: "Nếu như vậy thì Nhạc Tô Nghiên chắc hẳn đã yêu cầu trích xuất camera rồi, và có thể camera đã quay lại được cảnh gì đó, ví dụ như cảnh mà Tô Uyển Nhi ra vào tam ban và nhất ban."
Hàn Linh Ân ngạc nhiên: "Như vậy sao?"
Lâm Nhã Kiều nói: "Vì chiếc vòng trị giá 2000 USD, nên nhà trường sẽ giúp Nhạc Tô Nghiên trích xuất camera."
Tam ban cách một căn phòng với nhất ban.
Hàn Linh Ân hỏi: "Vậy thì có thấy cảnh mà Tô Uyển Vy chạy vào nhất ban lúc nghỉ trưa không?"
Lâm Nhã Kiều mông lung gãi đầu: "Chắc có, cho nên Nhạc Tô Nghiên mới khẳng định Tô Uyển Vy là thủ phạm?"
Hàn Linh Ân lười biếng suy nghĩ, cô nằm gục xuống bàn, chiếc điện thoại vang lên tiếng tin nhắn. Không nhìn cũng biết là ai gửi đến, đó chính là hệ thống Tiểu Hoa.
Hàn Linh Ân mở điện thoại ra xem.
Tiểu Hoa nhắn: "Hãy giải quyết vấn đề này giúp nữ chính. Phần thưởng: +1 cấp."
Phần thưởng quá bèo luôn á! Hàn Linh Ân thở dài, thật tình cái hệ thống này, nhiệm vụ khó thì thưởng ít, nhiệm vụ dễ thì thưởng nhiều, không hiểu nổi luôn.
Tiểu Hoa nhắn: "Nếu không thực hiện hoặc nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị -1 cấp, gặp xui xẻo cả năm. Thời hạn làm nhiệm vụ là ba ngày. Bắt đầu đếm ngược thời gian."
Màn hình đồng hồ cát xuất hiện đang bị đảo ngược, dòng cát chảy xuống và có cả dòng thời gian điện tử đang đếm ngược hiển thị ở phía dưới.
Hàn Linh Ân tắt điện thoại, cô ngẩng đầu dậy nhìn xung quanh lớp học.
Hàn Linh Ân không muốn suy nghĩ và truy tìm hung thủ, cô nhớ mình đã bỏ thêm một quyển sách về tâm lý học, cô muốn lấy cuốn sách đó ra đọc cho quên đi chuyện này, khi cô đang bỏ tay vào balo và cầm lên cuốn sách văn học, cô dừng tay lại mấy giây hình như đã thấy điều gì đó.
Hàn Linh Ân nhăn mày, cô cúi người xuống lục tìm cuốn sách tâm lý, đây không phải là chuyện của cô nên cô sẽ không giải quyết, cô cúi xuống bỏ cuốn sách văn học vào balo và lấy cuốn sách tâm lý học ra để đọc.
Lâm Nhã Kiều gãi đầu: "Chuyện này quá kỳ lạ, mà chẳng nghĩ ra được gì cả, haizzz."
Cô tiểu thư họ Lâm thở dài chán nản, cô nằm dài trên bàn.
Lát sau, Lâm Nhã Kiều đột nhiên nói: "Ra về đi uống café đi."
"Ok..." Hàn Linh Ân ngáp một cái nói.
Hai tiết học môn ngữ văn bắt đầu, chỉ cần vượt qua hai tiết buồn ngủ này nữa thì sẽ tan học, Hàn Linh Ân vỗ vỗ hai chiếc má mình để cho tỉnh ngủ, giáo viên môn văn bước vào lớp cùng với hai học sinh nữa chính là Trình Hiểu và Tô Uyển Vy.
Tô Uyển Vy quay về lớp với tâm trạng không tốt, cô thò tay vào balo lấy ra cuốn sách văn và vở ghi chép.
Lâm Nhã Kiều ngồi lục lọi một hồi, cô không tìm thấy quyển sách, bực bội quá nên cô ra khỏi chỗ ngồi xỏm xuống mở balo ra hết cỡ đi tìm từng quyển sách.
"Tưởng mất rồi chứ." Lâm Nhã Kiều cầm lấy quyển sách văn ném lên trên bàn.
Hàn Linh Ân ngồi ngủ gật trong hai tiết văn, khi tiếng chuông trường vang lên, Lâm Nhã Kiều lay người cô kêu lớn: "Dậy đi, ra về rồi."
Hàn Linh Ân dụi mắt, cô sắp xếp lại những đồ vật trên bàn mình vào balo. Khi đang bước đi thì bị một nam sinh chặn lại. Hàn Linh Ân mở to mắt ra nhìn, đó là lớp trưởng nhất ban tên là Lập Phong Kỳ.
"Có chuyện gì thế?" Hàn Linh Ân hỏi.
Lập Phong Kỳ đưa một tờ danh sách đăng ký thể thao cho Hàn Linh n nói:
"Cả lớp chỉ có một mình cậu là chưa đăng ký môn nào cho đại hội thể thao hằng năm của trường. Hôm nay là hạn chót, đăng ký xong rồi nộp cho Vương Thi Anh, cô ấy đang họp ở trong phòng giáo viên."
Lập Phong Kỳ đưa tờ danh sách cho Hàn Linh Ân rồi đi ra khỏi lớp.
Hàn Linh Ân gật đầu nhận lấy tờ danh sách, cô ngồi xuống bàn xem xét: "Cậu đăng ký bóng chuyền sao?"
Lâm Nhã Kiều nói: "Ừ, cậu đăng ký môn nào thế?"
Hàn Linh Ân không trả lời, cô ghi tên mình vào dòng thi môn điền kinh.
Hàn Linh Ân cùng với Lâm Nhã Kiều đứng lên đi kiếm Vương Thi Anh ở phòng giáo viên.
Bây giờ trong trường chỉ còn vài học sinh và một hai câu lạc bộ còn ở lại sinh hoạt. Đại hội thể thao của trường được tổ chức vào tháng 10, bây giờ đã là tháng 9 rồi nên các ban cán sự rất bận việc.
Hàn Linh Ân nghe Lâm Nhã Kiều nói, Vương Thi Anh là một cán bộ môn thể thao cho lớp, nên đầu tuần cô ấy thường hay đi họp cùng với các ban cán sự lớp khác để chuẩn bị cho ngày đại hội thể thao. Lâm Nhã Kiều còn khen Vương Thi Anh là một người chơi bóng chuyền rất lợi hại.
Hàn Linh Ân vừa đi vừa nghe Lâm Nhã Kiều nói, cô im lặng lắng nghe.
Đi đến phòng giáo viên, Hàn Linh Ân vừa mới mở cửa bước vào thì có một nữ sinh bước ra, cô ấy đi ngang qua mặt Hàn Linh Ân, theo bóng lưng của cô ấy, Hàn Linh Ân có cảm giác quen thuộc.
Hình như đã gặp cô ấy ở đâu rồi thì phải.
Hàn Linh Ân quan sát xung quanh căn phòng, đã có nhiều giáo viên tan làm chỉ còn lại hai giáo viên ngồi đánh máy, cô định lên tiếng chào giáo viên thì bị Lâm Nhã Kiều ngăn lại:
"Hai thầy ấy đang bận lắm, họ còn trực phòng nữa nên mình cứ đi thẳng vào phòng họp."
"Được không đó?" Hàn Linh Ân ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Lâm Nhã Kiều cười: "Đương nhiên là được, an tâm đi."
Lâm Nhã Kiều nói xong liền nắm tay Hàn Linh Ân, kéo cô đi thẳng vào phòng họp cán bộ lớp, cô ấy kêu lớn:
"Tiểu Anh, cậu họp xong chưa?"
Vương Thi Anh đứng lên nhìn Hàn Linh Ân và Lâm Nhã Kiều: "Chào hai cậu, có việc gì không? Tớ mới vừa họp xong nè."
Có mấy học sinh khác cũng đứng lên chào nhau đi ra khỏi phòng họp.
Hàn Linh Ân đưa tờ danh sách cho Vương Thi Anh.
Vương Thi Anh nhận lấy xem: "Cậu đăng ký môn điền kinh sao? Lợi hại nha, để tớ đem nộp cho thầy Nhiệm.
Thầy Nhiệm chính là tổ trưởng môn thể dục, Hàn Linh Ân nghe Lâm Nhã Kiều nói.
Vương Thi Anh nói:" Tớ phải đi lau bảng rồi, hôm nay đến phiên Diêu Hiểu Khê trực, cậu ta lại nói mình vừa sơn móng tay xong nên không tiện lau bảng, tiểu thư họ Diêu đó thật là phiền phức mà. "
" Diêu Hiểu Khế? "Hàn Linh Ân hỏi.
Lâm Nhã Kiều nói:" Chính là người hồi nãy đi ngang qua chúng ta đó, cậu ta cũng là một trong ban cán sự thể thao của tam ban, cũng giỏi bóng chuyền đấy. Học cũng giỏi nữa, đang tranh cử học bổng đó. "
" Cậu ấy sẽ thi đấu với tớ trong đại hội thể thao đó. "Vương Thi Anh vừa lau bảng vừa nói.
Làm xong việc, Vương Thi Anh xách balo, cô ấy bước ra khỏi phòng, Hàn Linh Ân nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, đúng là người chơi giỏi môn thể thao có khác. Hàn Linh Ân có thể thấy cả người của Vương Thi Anh tỏa ra một luồng sáng rực lửa, cuồng nhiệt và năng động.
Hàn Linh Ân đi theo Lâm Nhã Kiều, cô nhìn thấy một tấm bảng trắng ghi đầy những dòng chữ, đó là bảng thông báo của trường, kế bên bảng thông báo là bảng thời khóa biểu của các lớp trong học kỳ I năm hai, mỗi môn học đều có ghi tên giáo viên phụ trách.
Ngày mai là thứ ba, tiết đầu tiên lại là môn văn à? Thôi chết rồi, sáng sớm học môn văn thì buồn ngủ dữ lắm nha. Hàn Linh Ân cảm thấy khó thở với môn ru ngủ này.
Hàn Linh Ân thấy Lâm Nhã Kiều dẫn mình đi đến một quán café được trang trí bằng bức tường màu hồng phấn. Hàn Linh Ân nheo mắt nhìn Lâm Nhã Kiều:
" Tớ đi về được không? "
Lâm Nhã Kiều lắc đầu:" Không được, tớ muốn uống thử ly café "Nữ hoàng cuồng nhiệt" mới ra của quán. "
" Nữ hoàng cuồng nhiệt "? Là cái gì vậy? Hàn Linh Ân cảm thấy khó hiểu.
Lâm Nhã Kiều không nói gì cả, cô kéo tay Hàn Linh Ân đi vào trong quán.
Lâm Nhã Kiều hình như đã quá quen thuộc với quán café này, cô thoải mái tự tin đi thẳng đến quầy order ly café" Nữ hoàng cuồng nhiệt "đó, còn Hàn Linh Ân thì chọn một ly sinh tố bơ bình thường.
Hai cô nữ sinh ngồi trên ghế có đệm tựa lưng bằng lông thú trong rất sang trọng, Lâm Nhã Kiều ngồi thoải mái, giọng cô mềm mại nói:" Đã quá đi thôi. "
Hàn Linh Ân không biết nói gì hơn, cô nhìn xung quanh đánh giá quán café.
Chưa đầy 10 phút, nhân viên quán đã đem hai ly nước đến đặt lên bàn của Hàn Linh Ân:" Mời quý khách dùng. "
Hàn Linh Ân lấy ống hút khuấy đều rồi hút một ngụm, vị ngọt của bơ lan tỏa khắp trong khoang miệng cô.
Lâm Nhã Kiều hút một ngụm ly café" Nữ hoàng cuồng nhiệt "đó rồi kêu lớn một tiếng:" Quá đã! "
Hàn Linh Ân:"... "
Cô ấy bị ngốc à?
Lâm Nhã Kiều nấc cụt vài cái, gương mặt cô ấy trầm xuống đáng sợ.
Hàn Linh Ân lo lắng hỏi:" Cậu...không sao chứ? "
Lâm Nhã Kiều đột nhiên trở nên nghiêm túc, hai tay đan chéo lại, chống cằm nói:" Tớ biết thủ phạm lấy chiếc vòng của Nhạc Tô Nghiên là ai rồi."