Hàn Linh Ân được tài xế nhà đưa đi đến trường. Khi đến nơi, Hàn Linh Ân mới biết đây là một trường tư thực, nơi hội tụ những phú nhị đại trong thành phố A. Cô mặc đồng phục trường và đeo chiếc balo màu hồng trên người rồi bước vào trong.
Khi đến lớp học, có một nữ sinh chạy đến ôm lấy Hàn Linh Ân: "Tiểu Ân, mấy ngày không gặp, nhớ chết cậu rồi."
Chiếc má của nữ sinh cọ vào chiếc má của Hàn Linh Ân, cô khó chịu đẩy mặt nữ sinh ra: "Cậu là?"
Nữ sinh hốt hoảng đưa tay lên sờ trán của Hàn Linh Ân: "Là tớ nè, Lâm Nhã Kiều nè. Chẳng lẽ cậu còn sốt hả?"
"Sốt?" Hàn Linh Ân ngạc nhiên nhìn nữ sinh đó.
Lâm Nhã Kiều gật đầu nói: "Ba ngày trước, cậu bị sốt nặng do nhảy xuống hồ bơi của trường. Hôm qua tớ mới nhắn tin cho cậu đó, mà cậu toàn trả lời cụt ngủn không thôi, tớ đau lòng quá!"
Hàn Linh Ân đi về chỗ ngồi, cô treo balo lên cái móc ở bên hông bàn học, còn Lâm Nhã Kiều thì ngồi bàn trên quay xuống nói chuyện với cô:
"Cậu không nhớ sao? Ba ngày trước, cậu đột nhiên nhảy xuống hồ bơi rồi chìm dưới đó luôn, sau khi Trình Hiểu cứu cậu lên thì cậu bị bệnh nghỉ ba ngày đó."
Trình Hiểu là ai nhỉ?
Trước cửa lớp, một bóng hình nam sinh cao lớn xuất hiện, cậu ta bước vào lớp thì cả đám nam sinh kia bao lấy.
"Trình Hiểu đến rồi!"
"Trình Hiểu, tiểu mỹ nhân mà cậu cứu đang ngồi ở kia kìa."
Trình Hiểu đút tay vào túi quần, cậu không quan tâm mà đi về chỗ ngồi.
Hàn Linh Ân gật gật đầu, thì ra đó là ân nhân của cô, có nên đến chào hỏi một tiếng không nhỉ?
Trong lúc Hàn Linh Ân định đứng lên thì có một nữ sinh nhỏ bé dễ thương đi đến gần Trình Hiểu, cô ấy mỉm cười đưa cho cậu ta một cuốn sổ ghi chép khá to: "Cảm ơn cậu nha!"
Trình Hiểu lười biếng ngáp một cái rồi nằm dài trên bàn: "Để đó đi, không có gì đâu."
Hàn Linh Ân nhìn thấy vậy nên cô không định làm phiền đến Trình Hiểu nữa.
"Lại là Tô Uyển Vy."
Người nói câu đó là Lâm Nhã Kiều, giọng nói khó chịu đanh đá: "Nhà cô ta nghèo lắm nha, nhưng được học bổng toàn phần của trường đã vậy còn quyến rũ được Trình Hiểu và cả Lục Nhiên nữa chứ."
Hàn Linh Ân nghe Lâm Nhã Kiều nói, Lục Nhiên là nam thần của nữ sinh trong trường, tính cách kiêu ngạo không coi ai ra gì, đẹp trai, nhà giàu đúng kiểu nam chính tiểu thuyết ngôn tình.
Trình Hiểu mặc dù lạnh lùng bên ngoài nhưng bên trong vô cùng ấm áp, cậu thường hay che chở cho Tô Uyển Vy. Đây có lẽ là nam phụ trong dàn nam phụ của nữ chính.
Theo như tình tiết thì Tô Uyển Vy đúng thật là nữ chính rồi.
Được lắm, tránh xa ba nhân vật đó thôi.
"Cảm ơn nha, Tiểu Kiều." Hàn Linh Ân cười.
"Ai chà chà, không có gì." Lâm Nhã Kiều lắc tay nói.
Thầy giáo bước vào lớp, ông lấy cây bút lông ghi trên chiếc bảng màu trắng.
Tiết học môn toán bắt đầu.
Hàn Linh Ân mở balo ra, cô bắt đầu tìm kiếm cuốn sách toán và vở ghi môn toán. Tầm mắt cô dừng lại trên người của Tô Uyển Vy, đúng là nữ sinh ngoan ngoãn, cô ấy đã cuốn sách toán ra luôn rồi, có lẽ đã chuẩn bị từ trước.
Hàn Linh Ân vươn vai, tiết học diễn ra rất bình thường, mặc dù không có ký ức gì về việc học của nguyên chủ nhưng vì có nhớ kiến thức lớp 11 nên cô dễ dàng vượt qua được môn toán học.
Tiết học tiếp theo là tiết thể dục.
Hàn Linh Ân đi theo lớp di chuyển xuống phòng thể chất, hai lớp tam ban và nhất ban đều học chung một phòng.
Hàn Linh Ân ngồi trên sàn nhà gỗ, cô nhìn thấy đám nữ sinh bao quanh lấy một thiếu niên rất điển trai, nhìn kỹ sẽ thấy ánh sáng của hào quang rực chói. Hàn Linh Ân nheo mắt nhìn, cô rất ghét thứ ánh sáng chói chang này.
Lục Nhiên chơi bóng rổ, cậu đã mấy liên tiếp mấy trận khiến cho nữ sinh trong phòng reo hò inh ỏi:
"Nhiên ca, lợi hại quá!"
"Lục Nhiên thật là đẹp trai!"
Hàn Linh Ân ngồi ôm hai đầu gối, cằm cô đặt ở phía trên, vừa ngồi vừa thở dài, cô muốn về nhà quá đi.
Có một bóng lưng xuất hiện trước mặt của Hàn Linh Ân, cô ngước mặt nhìn lên thấy một nữ sinh tóc ngắn đang đánh bóng chuyền. Nữ sinh có chiều cao tương đối ổn, thích hợp chơi những môn thể nào như thế này.
"Tiểu Anh, ném đẹp lắm." Lâm Nhã Kiều giơ ngón cái lên cười.
Vương Thi Anh mỉm cười: "Bình thường thôi."
Cô nữ sinh tên là Vương Thi Anh, hình như là một nhân vật trong nhất ban nhưng Hàn Linh Ân không thể nào nhớ ra nỗi.
Lục Nhiên ở trong trung tâm đám đông, thiếu niên không quan tâm đến những nữ sinh kia mà lại đi thẳng đến chỗ của Từ Uyển Vy rồi kéo tay cô ấy đi ra khỏi phòng.
"Cái con nhỏ đó, thật là quá đáng." Nhạc Tô Nghiên nghiếng răng nói.
"Cậu đừng lo nữa, dù sao thì cậu cũng là vị hôn thê của Lục Nhiên mà." Người nói câu này là một nữ sinh tóc ngắn đứng kế bên Nhạc Tô Nghiên.
"Đúng đó, đừng so đo với cô ta." Nữ sinh tóc dài màu đen sẫm vỗ vai Nhạc Tô Nghiên.
Lâm Nhã Kiều mới vừa chơi bóng xong, mồ hôi trên trán đổ xuống như mưa, cô vừa thở vừa nói:
"Đó chính là tam đại mỹ nhân ở Phủ Đồng, nữ sinh tóc ngắn đứng bên phải Nhạc Tô Nghiên là Diêu Hiểu Khê ở tam ban, bên trái là Dương Diễm Lâm cũng ở tam ban, họ thân nhau như ba chị em vậy, lúc nào cũng đi chung với nhau hết."
Hàn Linh Ân gật đầu, cô không có hứng thú nghe chuyện đó, cô ngáp một cái: "Đi về lớp thôi."
Giờ nghỉ trưa đã đến, khu vực nghỉ trưa cho học sinh có rất nhiều phòng, những phòng học hay thư viện cũng đều mở cửa cho học sinh tự ý ra vào. Mọi người đều đang đổ dồn vào nhà ăn chung.
Hàn Linh Ân ngồi đối diện với Lâm Nhã Kiều, cô ấy đang ngồi vừa lướt điện thoại vừa ăn. Hàn Linh Ân chống cằm nhìn xung quanh nhà ăn, ở đây có khá đông học sinh nhỉ?
"Lát nữa cậu về phòng VIP hay về lớp nằm nghỉ?" Lâm Nhã Kiều hỏi.
"Phòng VIP?" Hàn Linh Ân tò mò hỏi ngược lại cô ấy.
Lâm Nhã Kiều nói: "Phòng VIP dành cho những tiểu thư, thiếu gia nhà giàu được đặt trước, lát nữa tớ đi mua đồ nên sẽ không về phòng nghỉ. Cậu cũng có một căn phòng VIP đó, nằm ở phía đông của công viên gần trường."
"Ok, cảm ơn Tiểu Kiều." Hàn Linh Ân gật đầu nói.
Một đám nữ sinh ngồi ở hàng ghế phía trước ồn ào khiến cho Hàn Linh Ân nhăn mày nhìn bọn họ, thật là khó chịu mà.
Lâm Nhã Kiều cảm nhận được sự khó chịu của đối phương, cô quay lưng lại nhìn rồi nói: "Thì ra là nhóm của Nhạc Tô Nghiên sao?"
"Nhạc Tô Nghiên?" Hàn Linh Ân nghiêng đầu hỏi.
Lâm Nhã Kiều gật đầu nói: "Nhạc Tô Nghiên cùng với hai người bạn của mình rất thân thiết với nhau, cả ba đều là tiểu thư quyền quý và thích Lục Nhiên, Lục Nhiên được đồn thổi là hôn phu của Nhạc Tô Nghiên, ba người bọn họ rất ghét Tô Uyển Vy."
Nhắc đến Tô Uyển Vy, Hàn Linh Ân nhìn thấy cô ấy một mình lặng lẽ đang ngồi ăn ở bàn bên tay phải. Cô gái tên là Nhạc Tô Nghiên có sắc nước hương trời, cô ấy rất đẹp như một người mẫu vậy, cô bước đến khoanh tay nói chuyện với Tô Uyển Vy, một cô nàng rụt rè:
"Này, lát nữa đến phòng VIP của tôi dùng trà nha? Tôi có nhiều chuyện để nói với cậu lắm đấy."
Tô Uyển Vy run run đôi vai, cô gật đầu miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi dùng bữa trưa xong, Hàn Linh Ân nằm dài trong phòng nghỉ, ba mẹ cô đã đăng ký cho cô phòng nghỉ VIP trong trường.
Thường thì các học sinh có điều kiện sẽ thuê một phòng VIP, đây là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng, yên tĩnh và thoải mái, còn có cả bữa ăn trưa được đặt sẵn ở trong phòng, bánh ngọt kèm trà đầy đủ.
Nghỉ ngơi được tầm hơn một tiếng, Hàn Linh Ân đi ra khỏi phòng VIP, cô vừa mới bước ra thì thấy Nhạc Tô Nghiên đi ngang qua mặt mình cũng hướng về phòng học mà đi.
Hàn Linh Ân khóa cửa phòng rồi đi theo sau Nhạc Tô Nghiên, cô thấy Nhạc Tô Nghiên bước vào tam ban, còn cô thì bước vào nhất ban.
Giáo viên dạy môn chính trị là một người đàn ông trung niên, ông có họ Huỳnh cũng là giáo viên chủ nhiệm của nhất ban, gương mặt ông nghiêm túc và lúc nào cũng nhăn mày khó chịu, ông viết lên bảng một dòng chữ tiêu đề của bài học hôm nay.
Đang ở giữa tiết học nửa chừng, một giáo viên khác mở cửa lớp học, thầy Huỳnh ngạc nhiên: "Cô Lý đến đây có việc gì không?"
Cô Lý là giáo viên chủ nhiệm của tam ban, dạy môn hóa học, cô cúi chào thầy Huỳnh rồi nói: "Xin lỗi làm phiền thầy, vì lớp tôi có một học sinh bị mất đồ và nói thủ phạm là một người trong nhất ban.. nên.."
Phía sau cô Lý có một bóng hình bước lên, cô ấy chính là Nhạc Tô Nghiên, cô ấy đi đến trước bàn của Tô Uyển Vy chỉ tay vào mặt Tô Uyển Vy nói lớn:
"Là cô ta đã lấy cắp chiếc vòng tay của tôi!"
Cả lớp nhìn nhau hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nhạc Tô Nghiên ngẩng cao đầu liếc xuống nhìn Từ Uyển Vy với ánh mắt chán ghét:
"Vòng tay của tôi đã bị cô ta lấy cắp, tôi yêu cầu lục soát balo của cô ta!"
Từ Uyển Vy ngồi trong lớp, tay cô cầm chặt cây bút chì.
Mọi người bắt đầu xì xào.
"Hừm.. chỉ có chiếc vòng thôi mà? Đợi tan học đi." Thầy Huỳnh khó chịu nói.
"Thầy Huỳnh à, chiếc vòng đó có trị giá 2000 USD đấy." Cô Lý nói nhỏ.
"Được rồi, có ai lấy chiếc vòng của bạn học đó không thì trả lại cho người ta đi." Thầy Huỳnh nghiêm túc nói.
Từ Uyển Vy lắc đầu, cô khóc nức nở: "Không.. không phải tớ.. tớ không có lấy cái gì cả."
"Nói dối, rõ ràng cậu cũng vào phòng VIP của tôi." Nhạc Tô Nghiên giơ tay muốn tát Từ Uyển Vy, tay giơ lên không trung thì bị một bàn tay khác nắm lại.
"Trình Hiểu buông tay!" Nhạc Tô Nghiên quát lớn.
Trình Hiểu lạnh lùng nói: "Cô đang náo cái gì ở đây vậy? Nhạc Tô Nghiên?"
Nhạc Tô Nghiên rút tay lại, cô hất cằm nói: "Vòng tay cỏ bốn lá của tôi bị cô ta ăn cấp và giấu trong balo đó. Tôi chỉ đến đòi lại đồ của tôi thôi. Cậu có biết chiếc vòng đó đáng giá bao nhiêu không? 2000 USD đấy."
"2000 USD?" Từ Uyển Vy sợ hãi, cô run rẩy ngã ngồi xuống đất.
"Cái thứ nghèo nàn như cô làm sao có được 2000 USD? Khi nhìn thấy chiếc vòng tay của tôi, cô đã nổi lòng tham ăn cắp. Đồ nghèo nàn rách rưới." Nhạc Tô Nghiên hét lớn.
Từ Uyển Vy ôm mặt khóc.
Trình Hiểu không muốn cãi nhau với đại tiểu thư ương bướng như Nhạc Tô Nghiên, cậu nói: "Tôi sẽ điều tra về vụ này, bây giờ đang học, cậu về lớp trước đi."
Nhạc Tô Nghiên cắn răng quay đi.
Sắc mặt của Từ Uyển Vy vẫn còn lưu lại nỗi sợ. Từ Uyển Vy níu lấy tay áo của Trình Hiểu: "Tớ... thật sự không có lấy cắp... cậu hãy tin tớ... xin cậu."
Trình Hiểu dịu dàng nói: "Tôi tin cậu."
Từ Uyển Vy thơ thẩn, cô có cảm giác bất an.
Hàn Linh Ân nhìn thấy Từ Uyển Vy ngồi run rẩy nhìn vào cuốn sách chính trị được đặt sẵn trên bàn, ngón tay cầm nhẹ trang giấy cũng run theo từng cơn.
Có lẽ, nữ chính đang sợ hãi vì bản thân mình đang gặp chuyện và theo như các tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình thì, sau giờ tan học, cô nữ chính sẽ đi nói chuyện với nam chính.
Hàn Linh Ân quay mặt đi, cô không muốn nhúng tay vào chuyện này.