Thấy Hàn Linh Ân ngồi ngây ngốc nhìn mình, Lâm Nhã Kiều nói:
"Tớ biết thủ phạm lấy chiếc vòng của Nhạc Tô Nghiên là ai rồi, cho nên mới hẹn cậu ra để nghe suy luận của tớ."
Không lẽ... cái ly café "Nữ hoàng cuồng nhiệt" đó có chất xúc tác thần kỳ khiến cho đại não hoạt động hết công suất sao? Hàn Linh Ân bắt đầu cảm thấy lo sợ cái ly café đó.
"Nói thử xem." Hàn Linh Ân cũng cảm thấy thú vị.
Lâm Nhã Kiều trình bày suy luận của mình:
"Giờ nghỉ trưa, học sinh ở trong lớp rất ít, chỉ có vài người, được chia làm hai loại: Một là ngồi ngủ, hai là ngồi bấm điện thoại nên chẳng có ai để ý người nào đi làm trong nhất ban. Phòng học không có camera giám sát, chỉ có một cái camera duy nhất được gắn trên góc tường cuối hành lang, chỉ có tác dụng ghi lại những học sinh đi lại trên hành lang thôi."
"Sau đó thì?" Hàn Linh Ân hỏi.
Lâm Nhã Kiều nói tiếp:
"Camera có thể sẽ được yêu cầu trích xuất để xem ai ra vào nhất ban và tam ban trong giờ nghỉ trưa. Theo như lời của nạn nhân (Nhạc Tô Nghiên) nói, có lẽ cô ấy chỉ thấy một vài học sinh nhất ban đi ra vào lớp và có cả Tô Uyển Vy ra vào nhất ban, cho nên cô ấy mới biết rõ chiếc vòng tay là do Tô Uyển Vy lấy đi vào nhất ban và giấu trong balo của mình."
Hàn Linh Ân gật đầu lắng nghe.
Lâm Nhã Kiều nói tiếp:
"Có thể thấy Tô Uyển Vy trong khi dùng bữa trưa thì nhóm gồm ba người bạn của Nhạc Tô Nghiên mời cô ấy đi đến phòng VIP uống trà, sau đó thì cô ấy trực tiếp về lớp học, rồi lại đi ra khỏi lớp, chắc là đi đâu đó đến khi cô ấy bị gán tội ăn cắp."
"Cậu nói gán tội, có nghĩa là, Tô Uyển Vy không phải là thủ phạm?" Hàn Linh Ân ngạc nhiên hỏi.
Lâm Nhã Kiều gật đầu: "Đúng vậy, cho nên thủ phạm ăn cắp là một kẻ khác, không ai khác đó chính là.."
Hàn Linh Ân nuốt nước bọt nhìn đối phương.
Lâm Nhã Kiều mở miệng: "Đó chính là Nhạc Tô Nghiên."
Hàn Linh Ân gật đầu: "Tại sao cậu lại cho rằng cô ấy là thủ phạm thật sự?"
Lâm Nhã Kiều đáp:
"Nhạc Tô Nghiên vì ghen tỵ với Tô Uyển Vy vì Lục Nhiên và Trình Hiểu đều thích Tô Uyển Vy, cho nên, Nhạc Tô Nghiên đã lên kế hoạch hãm hại cậu ta. Bước đầu, Nhạc Tô Nghiên cố ý mua một chiếc vòng đắt tiền và khoe cho Tô Uyển Vy biết khi bọn họ ở trong phòng VIP với mục đích là cho mọi người thấy Tô Uyển Vy – một người nghèo rớt mùng tơi thấy đồ đắc tiền sẽ nổi lòng tham và sẽ nảy sinh ý định trộm cắp. Sau khi Tô Uyển Vy đi ra khỏi phòng, Nhạc Tô Nghiên nhân lúc phòng học còn ít người, cô ấy lẻn vào nhất ban rồi cố tình bỏ vòng tay mình vào trong balo. Cuối cùng, Nhạc Tô Nghiên đã tự mình chỉ ra thủ phạm, đây là bằng chứng cho thấy Nhạc Tô Nghiên cố tình đổ tội cho Tô Uyển Vy."
Hàn Linh Ân vỗ tay khen ngợi: "Suy luận rất hay."
"Hahahaha, tớ đọc nhiều cuốn tiểu thuyết trinh thám lắm nên mới suy luận ra được như vậy đó, lợi hại không?" Lâm Nhã Vy cười tươi như hoa.
"Suy luận rất hay, rất có lý nhưng có điều.." Hàn Linh Ân ngập ngừng nói.
"Nhưng? Không có nhưng đâu nhé!" Lâm Nhã Vy tự tin rằng mình đã phá được án trộm cắp.
Hàn Linh Ân thở dài nói:
"Cậu nói Nhạc Tô Nghiên thích Lục Nhiên nên hãm hại Tô Uyển Vy, thế thì nếu như cô ấy tự mình tự biên tự diễn thì phải diễn ở trước mặt của Lục Nhiên mới đúng chứ? Cô ấy phải lập thêm một kế hoạch để cho Lục Nhiên chứng kiến cảnh ăn cắp của Tô Uyển Vy. Mà đã học cùng nhau hơn một năm rồi, Nhạc Tô Nghiên năm ngoái cũng đã có thể lên kế hoạch như vậy rồi nhưng tớ chẳng nghe cậu hay ai đó trong lớp kể về chuyện trộm cắp năm ngoái cả. Hơn nữa, Nhạc Tô Nghiên tự biên tự diễn sẽ bị Trình Hiểu hoặc Lục Nhiên phát hiện, hai người đó điều tra được thì không phải Nhạc Tô Nghiên sẽ tự chuốc họa vào thân sao? Nếu cậu là Nhạc Tô Nghiên, cậu ghen đến mất lý trí như vậy sao?"
"À.. thì.. cô ta không cần có sự hiện diện của Lục Nhiên mà chỉ muốn làm xấu mặt của Tô Uyển Vy trước nhất ban thôi." Lâm Nhã Kiều nói.
Hàn Linh Ân lắc đầu nói:
"Cậu nói như vậy thì tớ không cảm thấy có lý lắm, nếu như Nhạc Tô Nghiên thích Trình Hiểu thì tớ sẽ thấy khác, nhưng mà nếu như đổ tội cho Tô Uyển Vy chỉ để cố ý làm mất mặt cậu ta thì lỡ như Trình Hiểu phát hiện ra phơi bày sự thật trước cả lớp thì Nhạc Tô Nghiên không phải bị mất mặt à? Cô ấy có thể sẽ bị toàn trường xa lánh và sẽ tự mình tiếp tay đẩy thuyền tình yêu cho Lục Nhiên và Tô Uyển Vy đó."
"Cái này.." Lâm Nhã Vy đổ mồ hôi, cô khó chịu vì bị phản bác suy luận, cô không phục nói: "Thế thì ai là thủ phạm."
"Theo như tớ cảm thấy thì thủ phạm thật sự là một người khác." Hàn Linh Ân nói.
Lâm Nhã Vy trợn mắt nhìn Hàn Linh Ân: "Là ai?"
Hàn Linh Ân nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: "Chính là cái cô nữ sinh tóc ngắn tên là Diêu Hiểu Khê."
"Tại sao là cô ta?" Lâm Nhã Vy ngơ ngác hỏi.
Hàn Linh Ân đặt câu hỏi:
"Theo như cậu nói, khi trích xuất camera thì thấy có một vài học sinh ra vào nhất ban đúng không? Thế thì vị trí camera đặt ở chỗ nào?"
Lâm Nhã Vy khoanh tay lại suy nghĩ: "Cuối hàng lang, chỗ cầu thang đi lên xuống."
"Từ nhất ban đến ngũ ban năm hai chúng ta theo thứ tự là gì?" Hàn Linh Ân hỏi.
Lâm Nhã Vy nói: "Camera được đặt ở trên góc tường đối diện cầu thang lên xuống, camera đó có thể quay 360 độ không góc chết. Thứ tự các lớp năm hai là: Kế bên cầu thang là ngũ ban, tứ ban, tam ban, nhị ban và nhất ban."
Hàn Linh Ân gật đầu nói:
"Đúng thế, có nghĩa là khi camera quay lại cảnh hành lang, mặc dù là 360 độ nhưng chỉ có thể thấy rõ gương mặt từng học sinh khi lên xuống cầu thang thôi, nếu như đi thẳng về tam ban, nhị ban và nhất ban thì chỉ có thấy được mỗi bóng lưng học sinh thôi."
"Nhưng lúc đi về tứ ban, ngũ ban hay là ra khỏi phòng học thì sao? Gương mặt sẽ hướng về phía camera!" Lâm Nhã Vy không đồng ý muốn phản biện lại.
Hàn Linh Ân giải thích:
"Đúng thế, nhưng nếu như từ tam ban đi ra và quay lưng lại đồng thời từ nhất ban đi ra trong khi gương mặt bị che lại thì sao?"
Lâm Nhã Vy nhăn mày hỏi:
"Ý cậu là sao?"
Hàn Linh Ân đứng dậy, cô từ trong balo lấy ra một cuốn sách toán học, cô mở nửa cuốn sách ra rồi cúi mặt xuống, ở phía mép trên cuốn sách để nhích lên trên một tí.
Lâm Nhã Vy kinh ngạc: "Không thấy gương mặt?"
Hàn Linh Ân ngồi xuống nói:
"Đúng thế, học sinh cầm sách vừa đi vừa đọc thì sẽ không bị ai nghi ngờ cả. Lúc đó, Nhạc Tô Nghiên có lẽ đang tâm trạng không tốt, cô ấy chỉ muốn tìm ra một kẻ nào đó khả nghi và trong não cô ta chỉ xuất hiện hình ảnh của Tô Uyển Vy thôi nên không để ý có một nữ sinh mặc đồng phục trường vừa đi vừa cầm sách che đi gương mặt của mình bước vào tam ban."
Lâm Nhã Vy nhìn Hàn Linh Ân, vẻ mặt cô ấy chứa đầy sự nghi hoặc:
"Khoan đã, cuốn sách, nhưng mà nếu như Diêu Hiểu Khê bỏ vòng tay vào trong balo của Tô Uyển Vy thì lấy đâu ra cuốn sách đó che mặt mình lại?"
Hàn Linh Ân hút một ngụm sinh tố bơ rồi nói:
"Đây chỉ là suy luận của tớ thôi, không biết có đúng hay là không nữa. Mọi người đều nói Tô Uyển Vy là một học sinh giỏi và ngoan đúng không? Tớ đồng ý với điều đó và đã thấy rằng Tô Uyển Vy còn là một học sinh gọn gàng, sắp xếp mọi thứ một cách ngăn nắp và theo thứ tự logic nữa."
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Lâm Nhã Vy thắc mắc.
"Tớ cho rằng Tô Uyển Vy đã bị mất một thứ, chính là cuốn sách toán học." Hàn Linh Ân cầm cuốn sách toán của mình lên nói.
"Hả? Nếu như bị mất cuốn sách đi thì không phải Tô Uyển Vy đã hỏi cả lớp có ai lấy sách mình không chứ? Nếu bị mất sách thì làm sao mà học được?" Lâm Nhã Vy khó hiểu hỏi liên tiếp.
Hàn Linh Ân thấy Lâm Nhã Vy có chút kích động, cô trấn an: "Bình tĩnh, tớ chưa nói hết."
Lâm Nhã Vy nhận thấy mình hơi quá đáng, cô hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh: "Được rồi, bình tĩnh lại nào."
Hàn Linh Ân nói tiếp câu chuyện:
"Cậu nói không sai, nếu bị mất sách thì một học sinh ngoan hiền như Tô Uyển Vy sẽ ngay lập tức hỏi những người xung quanh mình. Nhưng cậu có lẽ đã quên một chuyện, tiết toán của mình đã học qua lâu rồi, kế đó là tiết thể dục, nghỉ trưa, buổi chiều học chính trị và văn học."
Lâm Nhã Vy nuốt nước bọt lắng nghe.
Hàn Linh Ân nói:
"Balo của chúng ta, ai cũng treo nó ở bên hông chiếc bàn học, có nhiều người cúi xuống lấy cuốn sách và cuốn vở ghi ra cũng sẽ bị lấy nhầm và phải mở hết balo ra để tìm kiếm, trừ Tô Uyển Vy, cô ấy đã sắp xếp cuốn sách và quyển vở ngăn nắp theo thứ tự môn học và chỉ cần thò tay vào balo không cần nhìn cũng có thể lấy ra đúng với môn học đó. Hơn nữa, balo của cô ấy có màu đen đậm hơn balo của tớ, nhưng lúc nào cũng nhanh tay lấy sách vở ra như một thói quen vậy. Balo của cô ấy khá nhỏ và chỉ có thể chứa nhiều nhất là bảy quyển, ba quyển sách và ba quyển ghi chép, còn một quyển nữa thì cô ấy đã đưa cho Trình Hiểu rồi nên sẽ không có chuyện lấy nhầm đâu."
Thấy Lâm Nhã Kiều ngồi suy ngẫm, Hàn Linh Ân nói tiếp:
"Cậu hỏi tớ vì sao biết thủ phạm là ai thì rất đơn giản, chỉ cần tìm một người thân thiết với Nhạc Tô Nghiên, có thể tự do ra vào thoải mái phòng nghỉ trưa VIP của Nhạc Tô Nghiên, còn nữa, phải là một người biết được nhất ban đã học qua môn toán để lấy đi sách toán học vì nếu như lấy đi cuốn sách chính trị hay ngữ văn thì Tô Uyển Vy sẽ phát hiện ra và đi tìm, cô ấy sẽ lục balo ra xem và thấy được chiếc vòng tay, thì một học sinh ngoan như thế sẽ đến phòng giám thị và sẽ nói rằng mình lượm được của rơi trả về cho chủ thì sẽ được tôn vinh, kế hoạch của thủ phạm sẽ sụp đổ hoàn toàn. Cậu nghĩ ai là người thỏa mãn cả hai điều kiện trên?"
Lâm Nhã Kiều kinh ngạc nhìn, cô không nói nên lời.
Hàn Linh Ân nhìn Lâm Nhã Kiều nói:
"Chính là Diêu Hiểu Khê, bạn thân của Nhạc Tô Nghiên và còn là ban cán sự thể thao thường xuyên đi vào phòng giáo viên họp, mỗi lớp chỉ có một ban cán sự đại diện thôi, ở trong phòng giáo viên có ghi thời khóa biểu của các lớp và tên giáo viên phụ trách môn học. Người thường xuyên ra vào phòng giáo viên sẽ nhớ rõ tiết học của từng lớp, Diêu Hiểu Khê lấy đi cuốn sách toán vì biết nhất ban đã học xong nên sẽ không cần đến cuốn sách toán nữa."
"Nhưng tại sao không phải là Dương Diễm Lâm?" Lâm Nhã Kiều thắc mắc.
Hàn Linh Ân nheo mắt hỏi: "Không phải ban cán sự thể thao mà đến phòng giáo viên để làm gì?"
"Có việc?" Lâm Nhã Kiều nói lớn.
"Vậy thì tại hạ hỏi tiểu thư có nhớ ra ngày mai tam ban có tiết học gì không? Lúc nãy chúng ta có vào phòng giáo viên đó." Hàn Linh Ân thở dài nói.
"Không... nhớ, nhưng mà..." Lâm Nhã Kiều đập bàn tò mò, cô không hiểu nổi.
"Chỉ có cán bộ thể thao, cán bộ lớp mới đến phòng giáo viên để họp thôi, Dương Diễm Lâm không có chức vụ gì cả." Hàn Linh Ân nói.
"Đúng thế, cô ấy không có sở hữu chức vụ gì..." Lâm Nhã Kiều hoàn toàn cứng họng, cô không biết nói gì cả, lát sau, cô lên tiếng: "Thế thì cuốn sách toán bây giờ nằm ở đâu?"
"Có lẽ là ở trên nắp thùng rác phía sau trường." Hàn Linh Ân hút hết sinh tố vào miệng nói.
"Mời tiểu thư nói rõ cho tại hạ ạ." Lâm Nhã Kiều nhăn mặt nói giọng châm biếm.
Hàn Linh Ân nói:
"Thế Diêu Hiểu Khê giữ cuốn đó để làm gì? Nếu bị phát hiện cuốn sách của Tô Uyển Vy nằm trong ngăn kéo hay ở chỗ mình thì chẳng phải cô ấy sẽ thất bại sao? Còn cách là bỏ trên nắp thùng rác, thùng rác của trường thuộc loại đậy kín, phải lấy tay mở nắp ra bỏ vào, một người vừa mới sơn móng tay thì có thể nào dám mở nắp thùng rác ra không? Phải đi rửa tay đó, nên chỉ cần đặt trên nắp thùng là xong, nhân viên vệ sinh cũng đủ hiểu và đem đi thôi."
"Nhưng mà tại sao lúc đó lớp mình cũng có vài người còn ở trong lớp mà, nếu như Diêu Hiểu Khê vào lớp mình sẽ có người nhìn thấy." Lâm Nhã Kiều nói.
Hàn Linh Ân gật đầu:
"Đúng vậy, nhưng nếu như Diêu Hiểu Khê nói rằng đến lớp gặp Vương Thi Anh thì sao? Vì cùng là ban cán sự thể thao mà, cho nên việc hai người thường xuyên gặp nhau là chuyện đương nhiên không ai nghi ngờ gì cả. Sau đó, Diêu Hiểu Khê đã cúi người xuống bỏ chiếc vòng tay vào đó, tưởng chừng mọi chuyện như ý, cô ấy đã bị ai đó bắt gặp hỏi chuyện, cô ấy chỉ cần nói là mình làm rơi đồ và tiện tay lấy cuốn sách toán của Tô Uyển Vy lên nói là đồ của mình, lúc này chẳng có ai để ý cả. Diêu Hiểu Khê chắc chắn có lợi thế vì bàn của Tô Uyển Vy ngay bàn đầu sát cửa lớp."
"Ra là vậy..." Lâm Nhã Kiều khoanh tay gật đầu, cô chịu thua rồi, suy luận của Hàn Linh Ân thật sự rất đúng.
Một bóng hình cao lớn đứng kế bên Hàn Linh Ân, cô ngước mắt nhìn lên.
Giọng nam sinh lạnh lùng, nét mặt kinh ngạc nhìn cô: "Chuyện cậu nói là thật sao?"