Mang Theo Hệ Thống Chống Đói Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân

Chương 22: Xuất phát! Gặp gỡ đàn nhện

Editor: Linoko

Beta: B.Gzáb

Sau khi đã bàn bạc kỹ lưỡng với Hắc Diệu về kế hoạch tìm kiếm cây keo rừng, Từ Diệp chuẩn bị thông báo cho Cổ Ba, Phong Khách, Đại Thạch và những người khác về chuyến đi xa sắp tới, đồng thời sắp xếp công việc tiếp theo cho họ.

"Tư tế! Ngài và thủ lĩnh đi xa như vậy, thật sự quá nguy hiểm!" Cổ Ba nhíu chặt mày, lo lắng khuyên can.

"Cổ Ba, đừng lo lắng, chúng ta sẽ sớm trở về thôi. Khi chúng ta vắng mặt, bộ lạc phải dựa vào các người đấy." Từ Diệp an ủi Cổ Ba.

Cổ Ba nhìn vị tư tế và thủ lĩnh sắp rời đi với vẻ mặt u oán, bất đắc dĩ thở dài: "Vậy lần này các người cũng phải mau chóng trở về nhé..."

"Yên tâm! Chúng ta chắc chắn sẽ đi nhanh về nhanh."

Sau khi trấn an Cổ Ba, Từ Diệp lại chạy đi tìm Phong Khách.

Mấy ngày nay Phong Khách vẫn luôn bận rộn với việc làm đồ gốm và gạch, đến nỗi không có thời gian lo việc thu thập đội, phải giao cho Tạp Gia phụ trách.

Từ Diệp thông báo cho Phong Khách về chuyến đi sắp tới, tiện thể thảo luận thêm về việc làm gạch.

"Tư tế! Ngài và thủ lĩnh cứ yên tâm lên đường! Con nhất định sẽ làm tốt việc chế tác đồ gốm, và sẽ làm ra được gạch nữa!" Phong Khách vỗ ngực cam đoan.

A Hoa cũng ngẩng đầu lên từ vòng xoay đào đất, phụ họa: "Tư tế cứ yên tâm đi ạ! Con và tỷ tỷ nhất định sẽ làm ra rất nhiều đồ gốm đẹp!"

"Tỷ tỷ?" Từ Diệp nghe cách xưng hô của A Hoa dành cho Phong Khách, nhìn Phong Khách xinh đẹp nhiệt tình rồi lại nhìn A Hoa mảnh mai e thẹn, lúc này mới hiểu ra, không khỏi cảm thán sự khác biệt quá lớn giữa hai chị em.

"Đúng vậy!" A Hoa gật đầu, mặt hơi ửng hồng, "Phong Khách là tỷ tỷ, chúng con đều là báo đốm."

"Thảo nào hai người đều giỏi nắn đồ gốm như vậy!" Từ Diệp cười xoa đầu A Hoa, "Đồ gốm của các ngươi đẹp nhất bộ lạc đấy!"

Phong Khách và A Hoa nghe Từ Diệp khen, đều thẹn thùng cúi đầu.

Từ Diệp vỗ vai Phong Khách nói: "Phong Khách, ta tin rằng ngươi nhất định sẽ thành công, cứ thử làm theo cách ta đã dạy, đừng sợ thất bại. Nếu ngay cả ngươi cũng không làm được thì chẳng ai trong bộ lạc làm được đâu."

Phong Khách kiên định gật đầu, trong lòng cũng không chịu thua: "Tư tế! Ngài cứ yên tâm, con nhất định sẽ nung ra được gạch!"

Từ Diệp cong môi cười: "Ừm! Ta tin tưởng ngươi!"

Nếu có thể, Từ Diệp muốn ở lại cùng Phong Khách nung gạch rồi mới đi, nhưng cậu muốn sớm tìm được cây keo rừng, nên đành giao phương pháp cho Phong Khách, để nàng tự mình thử nghiệm.

Sau khi dặn dò Phong Khách về nhiệm vụ công tác tiếp theo, Từ Diệp lại đi xem nhóm Đại Thạch đang đào giếng.

Sau khi đào xong giếng Đại Hống, nhóm Đại Thạch đã đào thêm hai cái giếng nữa, hiện đang đào cái giếng thứ tư trong bộ lạc.

"Đại Thạch!"

"Tư tế!" Thấy Từ Diệp, Đại Thạch lau bùn đất trên mặt, vui vẻ trèo lên từ dưới hố.

"Vài ngày nữa ta sẽ cùng Hắc Diệu đi ra ngoài một chuyến, nên đến hỏi thăm tình hình đào giếng của các ngươi." Từ Diệp cười cười, nói rõ mục đích.

Đại Thạch vỗ vỗ trán rộng: "Tư tế! Ngài cứ yên tâm đi! Chúng con hiện đang đào giếng thứ tư, chỉ còn một cái giếng cuối cùng nữa là xong."

Từ Diệp gật đầu. Trước đó cậu đã định ra năm vị trí thích hợp để đào giếng trong bộ lạc, công trình đào giếng của nhóm Đại Thạch sắp hoàn thành.

Sau khi khích lệ và dặn dò nhóm Đại Thạch một số điều cần chú ý, Từ Diệp hài lòng trở về hang động, chuẩn bị thu xếp hành lý cho chuyến đi.

"Tư tế! Con nghe đại thúc Cổ Ba nói ngài sắp đi xa?" Kim Trạch vội vàng chạy vào hang động, tiểu bạch cũng đi theo phía sau.

"Đúng vậy! Ta sẽ cùng Hắc Diệu đi ra ngoài một chuyến." Từ Diệp xoa đầu Kim Trạch, cười nói.

"Ô..." Kim Trạch nhìn Từ Diệp bằng ánh mắt khao khát, tràn đầy luyến tiếc.

"Anh anh anh —" Tiểu bạch cũng học Kim Trạch nhìn Từ Diệp bằng ánh mắt khao khát.

Từ Diệp biết Kim Trạch luyến tiếc món ngon của mình, nắm lấy gương mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của cậu bé, cười nói: "Ta sẽ sớm trở về thôi, nếu tìm thấy đồ ngon ở bên ngoài, chắc chắn sẽ mang về cho ngươi một phần."

Nghe vậy, đôi mắt Kim Trạch liền sáng lên, ôm chặt Từ Diệp làm nũng: "Tư tế! Ngài tốt với con quá!"

"Anh anh anh —" (Tiểu bạch cũng muốn ăn ngon!) Tiểu bạch cũng chen vào đòi ôm.

"Được rồi được rồi!" Từ Diệp cũng ôm tiểu bạch vào lòng, xoa xoa mạnh mẽ. Lần này đi xa cậu không định mang theo tiểu bạch, chỉ đi cùng Hắc Diệu hai người.

Hắc Diệu vừa về đã thấy cảnh này, đôi mắt lóe lên tia giận dữ, túm lấy Kim Trạch và tiểu bạch ném ra khỏi hang động.

Trong hang động không còn mấy kẻ phiền phức, trông thuận mắt hơn nhiều.

Từ Diệp thấy Kim Trạch và tiểu bạch bị ném ra, hỏi Hắc Diệu: "Sao vậy? Sao đột nhiên ném bọn nhỏ ra ngoài?"

Hắc Diệu mặt không đổi sắc nói dối: "Phong Khách tìm bọn họ có việc."

"À..." Từ Diệp không biết Phong Khách tìm Kim Trạch bọn họ có chuyện gì, chắc không phải hai đứa lại quấy phá chứ.

"Đồ đạc đã thu xếp xong chưa?" Hắc Diệu hỏi.

"Đều xong rồi, yên tâm đi." Từ Diệp ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia hưng phấn, "Ngày mai là lên đường, đây là lần đầu tiên ta đi xa như vậy!"

Hắc Diệu vuốt ve đầu Từ Diệp đầy yêu chiều: "Sau này chúng ta còn đi xa hơn nữa, đến những bộ lạc khác, không phải ngươi nói vậy sao?"

Từ Diệp gật đầu: "Ừm ừm! Sau này chúng ta cũng phải cùng đi đến những bộ lạc khác!"

Nhìn vẻ mặt hớn hở của Từ Diệp, khóe miệng Hắc Diệu cũng nở nụ cười, đôi mắt như ngọc bích lấp lánh ánh nhìn dịu dàng.

Sáng sớm hôm sau, Từ Diệp và Hắc Diệu lên đường.

Họ chạy về hướng dãy núi, đó là tuyến đường di chuyển khi bộ lạc Đại Hống đến nơi này lập nghiệp. Xuyên qua những ngọn núi cao vυ't mây xanh, rừng cây nguyên sinh rậm rạp sâu thẳm, họ sẽ đến được vùng có những cây keo tiết nhựa dính.

Từ Diệp ngồi trên lưng Hắc Diệu, khoác áo choàng, đội mũ rơm để che chắn ánh nắng gay gắt. Hiện tại đang là thời điểm nóng nhất của mùa hè, nếu không trang bị dụng cụ che nắng, rất có thể sẽ bị say nắng.

Dưới thân là bộ lông mượt mà óng ánh, chạm vào có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh. Ngồi trên lưng sư tử xuyên qua những khu rừng, Từ Diệp có thêm nhiều cơ hội quan sát những loài động thực vật kỳ lạ nơi đây.

"Hắc Diệu, dừng lại một chút." Từ Diệp liếc thấy một loài thực vật trong rừng, trước mắt hiện ra thông tin hệ thống đặc biệt.

[Gai xanh]

[Có thể phá hủy (đào): 1]

[Thu hoạch được: Gai xanh]

Tên loài thực vật này có chứa chữ "gai", Từ Diệp nghi ngờ nó có thể dùng để chế tác quần áo, nên bảo Hắc Diệu dừng lại để hái một cây xem thử.

[Gai xanh]

[Nguyên liệu: Dệt vải may y phục]

[Độ tươi: 30 ngày]

Quả nhiên có thể dùng để dệt vải! Từ Diệp thấy gai xanh này, vui mừng khôn xiết. Không ngờ chuyến đi này lại có thu hoạch ngoài dự kiến!

"Cái này dùng để làm gì?" Hắc Diệu thấy Từ Diệp cầm thực vật này không buông tay.

"Đây là gai xanh, có thể dùng để dệt vải, may quần áo, giống như quần áo ta đang mặc vậy." Từ Diệp giải thích công dụng của gai xanh cho Hắc Diệu, chỉ vào bộ quần áo làm từ da lột của côn trùng mềm trên người mình.

Không ngờ thứ này lại hữu dụng như vậy, Hắc Diệu trầm ngâm một lúc rồi nói với Từ Diệp: "Chúng ta đi xem xét quanh đây một chút, xem còn có gai xanh nào nữa không."

Từ Diệp gật đầu: "Cũng tốt, ở đây chỉ có vài cây, biết đâu xung quanh còn nhiều gai xanh mọc nữa."

Thấy Từ Diệp đồng ý, Hắc Diệu liền tiến lại gần, trực tiếp nắm chặt tay Từ Diệp, siết chặt những ngón tay.

Từ Diệp giật mình vì hành động bất ngờ này, ngơ ngác nhìn Hắc Diệu. Hắc Diệu mặt không đổi sắc nói: "Trong rừng rất nguy hiểm, chúng ta nắm tay nhau sẽ an toàn hơn."

"Ừ, ừ." Từ Diệp cảm nhận bàn tay mình bị những ngón tay mạnh mẽ của Hắc Diệu siết chặt, hơi ấm lan tỏa từ chỗ da thịt tiếp xúc, thẳng tới tận đáy lòng và gương mặt.

Hai người nắm tay nhau đi vào sâu trong rừng, bên tai vang lên tiếng côn trùng rả rích, trở nên mơ hồ giữa những đợt sóng nhiệt cuồn cuộn.

Đột nhiên, tim Hắc Diệu đập nhanh dữ dội, anh cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, toàn thân lông tơ dựng đứng, xung quanh có mối nguy!

Anh nắm chặt tay Từ Diệp, ánh mắt sắc bén quan sát môi trường xung quanh. Từ Diệp nhận ra điều bất thường qua bàn tay căng thẳng của anh, ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, sau đó ăn ý giảm bớt bước chân, nín thở, cẩn thận quan sát xung quanh.

Trong chớp mắt, Từ Diệp cảm nhận được một chút động tĩnh trên đầu, cậu và Hắc Diệu cùng ngẩng lên, phát hiện trên đầu thậm chí còn có một tấm mạng nhện khổng lồ!

Há hốc miệng, Từ Diệp lập tức căng cứng cơ bắp, sống lưng lạnh toát, đôi mắt chăm chú nhìn vào tấm mạng nhện quái dị này, không chớp mắt.

Hắc Diệu nắm tay Từ Diệp, từ từ lùi lại. Từ Diệp hít sâu một hơi, ổn định hơi thở, định thần xem thông tin hệ thống hiển thị.

[Nhện hoa văn đỏ]

[Nhện hoa văn đỏ cái và con non giăng tấm mạng lớn để săn mồi, rất chắc chắn]

Từ Diệp tiến lại gần Hắc Diệu, thì thầm vào tai anh những thông tin này. Biết được đây là một loài nhện lớn và đàn nhện con giăng lưới săn mồi, ánh mắt Hắc Diệu lập tức trở nên u ám.

Anh giữ chặt Từ Diệp, từ từ lùi lại, cố gắng thoát thân mà không kinh động đàn nhện hoa văn đỏ đang ẩn nấp trong bóng tối.

Có làn gió ấm thổi qua khe hở giữa các cành cây, nhưng Hắc Diệu và Từ Diệp lại toát mồ hôi lạnh khắp người.

Từ Diệp ngẩng đầu, quan sát thấy một mảng hoa văn đỏ quỷ dị qua tiếng xào xạc của lá cây.

[Nhện hoa văn đỏ]

[Không độc, có thể phun tơ, nuôi dưỡng nhện hoa văn đỏ con]

[Thức ăn ưa thích: Sinh vật nhỏ]

Sau khi thấy rõ thông tin về sinh vật này, Từ Diệp lấy ra những cây đuốc đã chuẩn bị sẵn từ túi đồ, dùng đá lửa đánh lửa, đưa cho Hắc Diệu một cây.

Hắc Diệu và Từ Diệp mỗi người cầm một cây đuốc, tựa lưng vào nhau, nắm tay nhau, từng bước từng bước di chuyển ra khỏi tấm lưới.

Bùm!

Một con nhện hoa văn đỏ không hề sợ lửa, bay thẳng đến Từ Diệp tấn công. Hắc Diệu gầm lên một tiếng, lập tức biến thành hình thú, vồ nó ngã xuống đất, xé toạc đầu nó.

Từ Diệp cầm trường mâu tẩm độc, cũng bắt đầu đối phó những con nhện hoa văn đỏ xông lên từ xung quanh. Nhưng đây là lãnh địa săn mồi của đàn nhện, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện vô số nhện lớn nhỏ, khiến người ta nổi da gà từng đợt.

Phải thoát ra khỏi đây thôi!

"Gào!" Hắc Diệu gầm lên một tiếng, cõng Từ Diệp lên định đột phá vòng vây của đàn nhện.

Lộc cộc! Lộc cộc!

Tiếng chân côn trùng run rẩy dồn dập vang lên từ bốn phương tám hướng, Từ Diệp và Hắc Diệu đều phân biệt được một âm thanh "Tê tê tê" ở giữa.

Phải chăng là nhện chúa đến? Đang suy đoán, Từ Diệp đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, tim đập thình thịch, một luồng hàn khí từ xương sống nhanh chóng lan tỏa, mỗi tế bào trong cơ thể đều hét lên nguy hiểm.

Chỉ thấy đàn nhện hoa văn đỏ trên thân cây tách ra một con đường, một con nhện hoa văn đỏ to bằng người trưởng thành xuất hiện trước mặt họ.

Đây chính là nhện chúa! Bụng nhện chúa cực lớn, quấn đầy tơ nhện dày đặc, đầu mọc ra những chiếc ngạnh sắc nhọn, trên lưng có hoa văn quỷ dị phức tạp, trông vô cùng tà ác và khát máu.

Từ Diệp nắm chặt trường mâu trong tay, tay kia cầm đuốc, ném thẳng về phía nhện chúa.

Đuốc đập vào lưng nhện chúa, phát ra tiếng "Bùm" một cái, sau đó lập tức bắt lửa vào tơ nhện trên người nó, bốc cháy thành ngọn lửa dữ dội.

Nhện chúa bị lửa trên người chọc giận, gào thét phẫn nộ, từng đàn nhện hoa văn đỏ nhỏ lập tức bò lên lưng nó, dùng thân mình để dập lửa.

Từ Diệp bị ánh mắt dữ tợn tà ác của nhện chúa nhìn chằm chằm, da đầu tê dại, nhưng hiện tại không phải lúc để sợ hãi, chỉ có thể chiến đấu!

"Gào!" Hắc Diệu gầm lên một tiếng, lao thẳng đến nhện chúa, móng vuốt sắc nhọn cắm vào người nó, hất văng từng lớp nhện nhỏ trên người nó.

Nhện chúa nâng chân trước lên, táp mạnh về phía Hắc Diệu. Từ Diệp ngồi trên lưng Hắc Diệu, lập tức dùng trường mâu đâm trúng một mắt nhện chúa, nhưng trên người cậucũng nhanh chóng bám đầy mấy con nhện nhỏ, bắt đầu cắn xé qua lớp quần áo.

"Ưm!" Từ Diệp cố nén đau đớn, nắm chặt trường mâu xoay một vòng trong mắt nhện chúa. Nhện chúa bị đau ở mắt chọc giận điên cuồng, giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của Hắc Diệu.

Hắc Diệu nghe thấy tiếng rên của Từ Diệp, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ, nhưng anh biết hiện tại chỉ có thể lùi lại, nếu không sẽ có càng nhiều nhện nhảy lên người Từ Diệp trên lưng anh.

Hắc Diệu nhảy vọt lên, nhanh nhẹn thoát khỏi vòng vây của đàn nhện, lập tức di chuyển đến vị trí cách nhện chúa vài mét.

Từ Diệp lấy ra bột xua côn trùng, rắc một lớp lên người Hắc Diệu và mình, không biết lúc này thuốc bột có còn tác dụng không, nhưng cũng chỉ có thể thử vận may.

Nhìn kẻ thù đã phá hủy đôi mắt của mình, lòng nhện chúa càng thêm căm hận, cảm xúc phẫn nộ khiến nó không màng đau đớn trên người, lại lần nữa xông về phía Hắc Diệu và Từ Diệp.

Hắc Diệu gầm lên một tiếng, bộc phát sức mạnh cường đại, cắn một miếng vào bụng nhện chúa, xé rách mạnh mẽ.

Nhện chúa lập tức leo lên người Hắc Diệu, định đâm những chiếc ngạnh sắc nhọn ở chân vào, nhưng bị Từ Diệp dùng rìu đá chém đứt.

Một đoạn chân gãy rơi xuống, nhện chúa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi há to miệng, ngửa đầu ra sau, muốn lùi lại.

Từ Diệp lại lập tức móc ra bột kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ túi đồ, rắc thẳng vào mắt nhện chúa. Nhện chúa bị bột này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phát điên trong chớp mắt, vung vẩy chân nhện muốn trả thù.

Hắc Diệu thấy cơ hội, càng dùng sức cắn xé bụng nhện chúa, rất nhanh đã xé toạc một miệng lớn, chảy ra chất lỏng màu xanh lục.

Từ Diệp nằm chặt trên lưng Hắc Diệu, để tránh bị hất văng xuống, cầm trường mâu không ngừng xua đuổi đám nhện đông đúc bò lên.

Đàn nhện theo nhện chúa nổi điên, tấn công càng ngày càng dữ dội, cứ thế này thì không ổn! Từ Diệp ném trường mâu ra, ghim chặt một chân nhện chúa xuống đất, sau đó gào to bên tai Hắc Diệu: "Đi mau! Thoát khỏi đây trước đã!"

Hắc Diệu bị tiếng hét của Từ Diệp đánh thức khỏi trạng thái khát máu, anh buông nhện chúa trong miệng ra, lập tức xoay người tìm điểm yếu của đàn nhện, mang theo Từ Diệp xông ra khỏi vòng vây.

Né tránh những con nhện rơi từ trên cao xuống, Từ Diệp lấy ra dao găm, chặn đỡ những cái chân nhện tấn công từ bên hông.

Hắc Diệu gầm thét lớn, móng vuốt như búa sắt đập xuống mặt đất, đánh bại từng con nhện hoa văn đỏ, phát ra những tiếng nổ bụp bụp.

Không biết chiến đấu bao lâu, dưới sự nỗ lực chiến đấu hăng hái của hai người, cuối cùng cũng mở được một con đường máu từ trong đàn nhện.

Hắc Diệu mang theo Từ Diệp phá vòng vây, chạy như điên một mạch, cuối cùng đến được dưới một vách đá bằng phẳng rộng lớn.

Từ Diệp trèo xuống từ lưng Hắc Diệu, cảm thấy mỗi chỗ trên cơ thể đều nóng rát và đau đớn.

Hắc Diệu biến thành hình người, vội vàng hỏi han: "Cậu sao rồi? Bị thương ở đâu?"

Từ Diệp nhìn đôi mắt xanh ngọc ẩn giấu nỗi đau lòng và quan tâm kia, mỉm cười dịu dàng: "Tôi không sao, chỉ bị cắn vài chỗ thôi, bôi thuốc là khỏi."

Hắc Diệu nhìn gương mặt tái nhợt của Từ Diệp, đôi môi hồng nhạt thường ngày giờ không còn sắc máu, trong lòng tràn ngập tự trách và đau xót.

Từ Diệp lấy ra thuốc mỡ, băng gạc và nước sạch, đưa cho Hắc Diệu: "Giúp tôi bôi thuốc trước đi, lúc trước cứu anh đã xem qua rồi, chắc biết làm chứ?"

Hắc Diệu lặng lẽ gật đầu, Từ Diệp mỉm cười yếu ớt với anh, sau đó chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người.

Làn da trắng nõn dần lộ ra theo lớp áo được cởi bỏ, dưới ánh nắng chiếu rọi trông càng chói mắt hơn, đương nhiên, chói mắt nhất hẳn là những vết thương đỏ tươi dữ tợn trên làn da trơn láng hoàn mỹ kia.

Hắc Diệu nhìn tấm lưng trơn bóng dưới tay, làn da trắng nõn và những vết thương đỏ tươi máu, đôi mắt trở nên thâm trầm, môi hơi mím chặt.

Từ Diệp thấy anh nửa ngày không có động tĩnh, giục giã: "Nhanh lên!" Hắc Diệu dùng nước sạch cẩn thận rửa sạch vết thương, sợ tay mình làm đau người dưới tay, rồi dùng lòng bàn tay chấm thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương.

Từ Diệp cảm nhận những ngón tay thô ráp di chuyển trên lưng mình, nơi được chạm qua truyền đến cảm giác tê dại, khiến anh tạm quên đi cơn đau của vết thương.

"Đau không?" Hắc Diệu hỏi nhẹ nhàng.

"Không đau, hơi ngứa thôi." Từ Diệp đáp lại, giọng nói ôn hòa bình thản, không hề có chút oán trách hay tủi thân nào.

Hắc Diệu khẽ cụp mắt xuống: "Đều tại tôi không tốt, tôi đã không để ý thấy ở đó có đàn nhện..."

Từ Diệp nhếch môi cười, dịu dàng vỗ vỗ cánh tay đang bôi thuốc cho mình: "Đây không phải lỗi của anh, ai mà ngờ được ở đó lại có nhện chúa và đàn nhện chứ, đừng lo lắng, vũ khí của tôi có tẩm độc, biết đâu nhện chúa đã chết rồi."

"Ừm." Hắc Diệu gật đầu, tiếp tục bôi thuốc, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, hoàn toàn khác với bộ dáng lúc chiến đấu.

Hai người ngồi ở đó, đều không nói gì, nhưng dường như có một sợi tình cảm vô hình như tơ nhện kết nối giữa họ, khiến cả hai đều tận hưởng sự đồng hành và yên bình sau tai nạn mà đối phương mang lại.

Bôi thuốc xong, Từ Diệp thay quần áo mới, rồi lại băng bó vết thương cho Hắc Diệu.

Khi đã băng bó xong, Từ Diệp thay sang bộ quần áo mới, rồi giúp Hắc Diệu băng bó lại vết thương một lần nữa. Sau khi đã xử lý hết các vết thương và cùng uống vài viên thuốc cầm máu, Từ Diệp và Hắc Diệu quyết định nghỉ ngơi một đêm trong hang động gần đó rồi mới tiếp tục lên đường."