Editor: Linoko
Beta: B.Gzáb
Buổi chiều, các nàng Phong Khách đã trở về.
"Tư tế! Ngài xem, đất này có phải là loại ngài muốn không?" Phong Khách biến từ dạng báo sang hình người, tháo chiếc sọt tre trên lưng xuống, hỏi Từ Diệp.
Từ Diệp nhìn kỹ sọt đất, phát hiện đất này trắng tinh và mịn màng, có độ mềm xốp, là loại đất cao lanh rất tốt.
"Tuyệt lắm! Phong Khách, loại đất này rất thích hợp để làm đồ gốm!"
"Thật tốt quá!" Nghe vậy, Phong Khách thở phào nhẹ nhõm, "Chúng tôi phát hiện loại đất này trên một ngọn núi, tôi thấy nó trông khá tốt nên đã đựng một sọt mang về."
Từ Diệp vui vẻ gật đầu: "Cô làm rất tốt, sau này chúng ta sẽ dùng loại đất này để chế tác đồ gốm."
Có được loại đất tốt nhất, Từ Diệp có thể dạy mọi người trong bộ lạc làm gốm.
Từ Diệp mở hệ thống, chuẩn bị sẵn nguyên liệu, chọn [bàn xoay gốm], làm liền mười mấy cái, rồi mang chúng đi dạy các thú nhân chế tác đồ gốm.
Việc nặn đồ gốm có khó có dễ, một số người lập tức có thể thực hiện, như Phong Khách và A Hoa, ngay lập tức đã có thể nặn ra những chiếc chén đẹp đẽ; nhưng Kim Trạch, Cổ Lệ và Đại Lực lại nặn ra những thứ méo mó, không thành hình dạng.
Một số thú nhân cao tuổi trong bộ lạc tuy không thể đi săn nữa, nhưng nặn chén bát lại rất thuận tay. Phát hiện mình cũng có thể giúp đỡ trong bộ lạc, họ đều rất vui mừng, ra sức quay bàn xoay, chế tác từng chiếc chén.
Các thú nhân nhiệt tình tham gia công việc mới này, còn phát huy trí tưởng tượng sáng tạo ra đủ loại đồ gốm, làm ra những chiếc chén với hình dạng kỳ lạ đa dạng.
Từ Diệp sắp xếp xong việc chế tác đồ gốm, lại gọi mấy thú nhân cùng đi đào lò nung.
Lần này Từ Diệp định đào một cái lò nung dạng rồng. Loại lò này dựa vào sườn núi mà xây, có hình dáng dài như rồng như rắn, từ dưới lên trên.
Khi còn là sinh viên đại học, Từ Diệp có học môn gốm sứ, họ còn đi tham quan lò rồng ở Cảnh Đức Trấn.
Tìm được một hang động tự nhiên thích hợp làm lò, Từ Diệp bắt đầu chỉ huy các thú nhân đào bới cải tạo.
Lò tốt có hiệu suất sử dụng nhiên liệu cao, nhiệt độ cũng có thể đạt trên 1000 độ C. Từ Diệp từng đọc trên mạng, lò rồng ở Cảnh Đức Trấn có thể tập trung nhiệt lượng, đạt tới tối đa 1400 độ C.
Từ Diệp làm lò không chỉ để nung đồ gốm, mà còn muốn làm gạch.
Làm gạch thuận tiện hơn nhiều so với khai thác đá, chỉ cần nung được gạch là có thể xây nhà gạch, sau này không cần ở trong hang động nữa.
Một thời gian sau, lò đã làm xong, mẻ đồ gốm đầu tiên cũng đã phơi khô, Từ Diệp ra lệnh bắt đầu nung gốm.
Mấy ngày nay Từ Diệp cùng mấy lão thú nhân phụ trách nung lò chăm chú theo dõi lò rồng, chú ý nhiệt độ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong sự nôn nóng chờ đợi, mẻ đồ gốm đầu tiên của bộ lạc Đại Hống cuối cùng cũng đã nung xong.
Mở cửa lò, lấy đồ gốm ra, trong mẻ này phần lớn đều nung thành hình, hoàn hảo không sứt mẻ, chỉ có một phần nhỏ bị nứt vỡ thành mảnh.
Nhìn những món đồ gốm xinh đẹp trong tay, khuôn mặt e thẹn của A Hoa cũng ửng hồng xúc động. Đây là do chính tay mình làm ra, nó đẹp biết bao!
Các thú nhân tụ tập bên lò, nhìn những đống đồ gốm xinh đẹp, đều vui mừng đến nỗi không khép miệng được. Những ai cầm được món đồ gốm nung thành công của mình càng vui sướиɠ nhảy nhót, khiến những người chỉ có mảnh vỡ ghen tị ngưỡng mộ.
Thấy mẻ đồ gốm đầu tiên nung tốt như vậy, Từ Diệp cũng vui vẻ cong khóe miệng.
Hắc Diệu chăm chú nhìn nụ cười ấm áp của Từ Diệp, ánh mắt từ khóe miệng chuyển sang đôi môi đỏ hồng của cậu, trong lòng như có làn gió nhẹ thoảng qua, mang đến cảm giác ấm áp dịu dàng, nhưng lại cảm thấy cơn gió quá đỗi nóng bỏng, mang theo sự xao động mãnh liệt.
"Hắc Diệu, vài ngày nữa chúng ta đi một chuyến đến khu rừng có cây tiết nhựa mà anh đã nói nhé." Từ Diệp nói với Hắc Diệu.
"À, à! Được!" Hắc Diệu bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt trắng nõn của Từ Diệp, lập tức ngừng thở.
"Anh đang nghĩ gì thế?" Từ Diệp vẫy tay trước mặt Hắc Diệu, tò mò hỏi.
Hắc Diệu lắc đầu ngượng ngùng: "Không, không có gì!"
"Đồ gốm đã nung thành công, cũng có thể thử nung gạch rồi. Chúng ta vài ngày nữa đi tìm loại cây tiết nhựa đó, nếu có được nhựa cây, chúng ta có thể xây nhà!" Từ Diệp nhắc đến nhà cửa, trong mắt liền toát ra vẻ hưng phấn.
"Khu rừng đó cách bộ lạc rất xa, phải đi mất vài ngày, để một mình tôi đi là được." Hắc Diệu đề nghị.
"Không được! Tôi đi cùng anh!" Từ Diệp kiên quyết nói, "Tôi muốn nhanh chóng xem thử nhựa cây đó có thể dùng để xây nhà được không, nếu được, với năng lực của tôi, chúng ta có thể mang hết nhựa cây về, khỏi phải đi lại nhiều lần. Mùa nóng sắp qua, tôi muốn xây xong nhà trước khi mùa mưa đến."
"Vậy được rồi." Thấy thái độ Từ Diệp kiên quyết như vậy, Hắc Diệu cũng không nói gì thêm.
"À phải rồi! Ngày mai anh phái một số thú nhân chiến binh cùng tôi đi ra ngoài một chuyến, chúng ta đi tìm muối." Từ Diệp chợt nhớ ra muối trong bộ lạc sắp hết, cần đi đào thêm muối ở hồ nước mặn, giờ đã làm xong nồi, có thể nấu muối quy mô lớn.
"Muối?" Hắc Diệu có vẻ thắc mắc, "Là những cục đá có vị mặn phải không? Trên núi gần bộ lạc có một ít cục đá như vậy, chúng tôi thường nhặt vài cục liếʍ liếʍ, trước đây Tư tế nói làm vậy sẽ không bị bệnh."
Từ Diệp nhớ lại những cục đá mà Phong Khách đã cho mình xem trước đây, trông có màu nâu đen, nhiều tạp chất, nếm có vị mặn nhạt, hàm lượng muối rất ít.
"Những cục đá đó có chứa muối nên nếm có vị mặn, nhưng nơi chúng ta đi tìm muối là một hồ nước mặn trong núi, đó là nơi tôi phát hiện trước đây, chính trên đường tìm kiếm hồ nước mặn mà tôi đã gặp Kim Trạch." Từ Diệp giải thích.
Hắc Diệu gật đầu: "Vậy ngày mai tôi đi cùng cậu, mang thêm vài thú nhân khỏe mạnh nữa."
"Ừm, nơi đó cách đây không xa, đi khoảng hai ngày là tới, chúng ta đến đó còn phải nấu muối, cần tốn thêm chút thời gian, đợi nấu xong muối về, chúng ta sẽ xuất phát đi tìm nhựa cây."
"Được."
Sáng sớm hôm sau, Từ Diệp cùng Hắc Diệu mang theo những chiếc nồi gốm mới làm lên đường.
Cưỡi trên lưng Hắc Diệu, Từ Diệp mở bản đồ hệ thống, tìm lộ trình ngắn nhất đến hồ nước mặn. Sau hai ngày đường dài mệt nhọc, đoàn người cuối cùng cũng đến được dãy núi ẩn giấu hồ nước màu xanh.
"Nhìn kìa! Đó chính là hồ nước mặn sao?" Một thú nhân chạy ở phía trước thấy hồ nước xanh đẹp đẽ, không kìm được thốt lên kinh ngạc, "Đẹp quá!"
Mọi người chậm rãi bước đến bên hồ. Từ Diệp nhìn mặt hồ quen thuộc lấp lánh sóng nước, sau mấy tháng, lại trở về nơi này.
"Đây chính là hồ nước mặn, nước hồ có muối, những tảng đá bên bờ cũng có muối, nhiệm vụ của chúng ta là nấu lấy những muối này, mọi người nghỉ ngơi một lát đã, lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu nấu muối." Từ Diệp phân công.
"Được!" Mọi người đồng thanh đáp lại, họ đi đường lâu như vậy, đã nóng lòng muốn bắt tay vào việc.
Nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, ăn chút lương khô, mọi người bắt đầu làm việc.
Một số người dựng lều che nắng, một số người bắc nồi nhóm lửa nấu muối, một số người lọc nước muối, ai nấy đều hăng hái, nhiệt tình.
Nấu xong nước muối, đổ vào nồi gốm đã chuẩn bị sẵn để lọc, lặp lại vài lần, sau đó để nước muối dưới ánh nắng phơi khô. Nắng mùa hè đủ gắt, chỉ một lát sau đã có tinh thể muối tách ra.
"Đây là muối sao? Thần kỳ quá!" Một thú nhân thấy những tinh thể trắng đẹp đẽ hình thành từ nước, không kìm được thốt lên thán phục.
Thu muối đã phơi khô vào các lu gốm, mọi người lại tiếp tục nấu muối phơi muối, lặp đi lặp lại. Nhân lúc thời tiết mùa hè nắng tốt, cậu định phơi thêm nhiều muối. Từ Diệp nói cho các thú nhân biết muối là thứ không thể thiếu trong cuộc sống, còn có thể dùng để bảo quản thịt, tránh bị hư thối. Mọi người biết muối có ích như vậy nên đều hăng hái đòi mang về thật nhiều. Vài ngày sau, đã phơi được mấy chục lu muối, cuối cùng có thể về bộ lạc. Thu hoạch được nhiều muối như vậy, trên đường về, các thú nhân đều vui vẻ hớn hở, nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc vui mừng của mọi người trong bộ lạc khi về tới nơi, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.
"Tư tế và thủ lĩnh đã về! Đoàn đi lấy muối đã trở về!" Một thú nhân có thị lực tốt thấy Hắc Diệu và đoàn người từ xa chạy tới, liền hô to lên, vô cùng phấn khích.
Nghe thấy thế, mọi người trong bộ lạc đều vội vàng buông công việc đang làm, chạy ra đón.
"Mọi người! Chúng tôi đã về!" Từ Diệp tụt xuống khỏi lưng Hắc Diệu, nói với mọi người trong bộ lạc, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
"Tư tế! Thủ lĩnh! Các người cuối cùng cũng đã về!" Các thú nhân nhao nhao lên tiếng, vô cùng náo nhiệt, bày tỏ nỗi nhớ nhung và niềm vui.
Hắc Diệu gật đầu với mọi người, ra hiệu cho họ bình tĩnh lại.
Từ Diệp lấy từ không gian chứa đồ ra mấy chục lu muối, mọi người thấy có nhiều muối trắng tinh đẹp đẽ như vậy, đều thốt lên những tiếng kinh ngạc thán phục.
"Oa! Đây là muối sao?" Một thú nhân hưng phấn tiến đến bên cạnh lu muối, nhìn chằm chằm đầy kích động.
"Nghe nói chính là thứ này có thể làm đồ ăn ngon hơn!" Một thú nhân nhìn chăm chú vào đống muối, như thể đã nếm được bữa tiệc thịnh soạn, nhịn không được chảy nước miếng.
Đứng bên cạnh Hắc Diệu, nhìn mọi người phấn khích như vậy, trên mặt Từ Diệp cũng luôn nở nụ cười rạng rỡ, thỏa mãn với thành quả vui sướиɠ này.
Sau khi sắp xếp người mang muối cất giữ cẩn thận trong bộ lạc, Từ Diệp và Hắc Diệu thở phào nhẹ nhõm, trở về hang động nghỉ ngơi.
"Ah! Cuối cùng cũng mang được muối về!" Từ Diệp duỗi người, thốt lên đầy cảm khái, mấy ngày nay cứ liên tục nấu muối phơi muối, hắn cũng mệt lử.
"Mấy ngày nay mệt chết đi được phải không, về nghỉ ngơi cho khỏe đi." Hắc Diệu khuyên nhủ, trong mắt ngập tràn dịu dàng khó giấu.
Từ Diệp cong khóe miệng cười: "Biết rồi, tôi sẽ nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay mọi người đều mệt lử, mới có thể nấu được nhiều muối như vậy trong thời gian ngắn."
Vừa nói xong, Từ Diệp lại thở dài: "Vài ngày nữa chúng ta đi tìm cây tiết nhựa nhé, ngày mai tôi qua bên lò nung xem thử có thể nung được gạch không."
"Được thôi..." Hắc Diệu nhìn dáng vẻ làm việc cuồng nhiệt của Từ Diệp, có chút đau lòng. Anh biết Từ Diệp bận rộn vất vả như vậy là vì bộ lạc, nhưng trong lòng vẫn thấy tiếc nuối, thật mong Từ Diệp có thể ở yên trong hang động của họ, mỗi ngày chỉ gặp mình anh và chỉ làm những việc Từ Diệp thích.
"Mấy ngày nay anh cũng vất vả lắm!" Từ Diệp bất chợt quay đầu, nói với Hắc Diệu.
Hắc Diệu nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời kia, nở nụ cười: "Không vất vả đâu, được cùng cậu đi tôi rất vui."
Nhìn nụ cười ấm áp hiếm thấy trên gương mặt thường ngày lạnh lùng của Hắc Diệu, Từ Diệp cũng không khỏi sửng sốt một chút, rồi cười nói: "Tôi cũng rất vui, cuối cùng chúng ta cùng nhau nỗ lực vì bộ lạc, chỉ cần chúng ta không sợ khổ không sợ mệt, nhất định sẽ xây dựng bộ lạc ngày càng tốt đẹp hơn!"
Nhìn vẻ mặt tràn đầy tin tưởng của Từ Diệp, Hắc Diệu gật đầu, gạt bỏ những suy nghĩ rối ren trong lòng.
"Phong Khách, mẻ gạch này nung thế nào rồi?" Mấy ngày nay Từ Diệp cùng Phong Khách và mọi người vẫn đang thử nung gạch, nhưng vẫn chưa thành công.
Phong Khách chán nản lắc đầu, vuốt những mảnh gạch vỡ vụn trong tay, thở dài: "Xin lỗi, Tư tế, lần này lại thất bại rồi."
Từ Diệp thấy Phong Khách thất vọng như vậy, an ủi: "Không sao đâu, thất bại là mẹ thành công, cứ thất bại nhiều rồi thử nhiều, cuối cùng chắc chắn sẽ nung được gạch thôi."
Suy nghĩ một chút, Phong Khách đã hiểu ý Từ Diệp nói "thất bại là mẹ thành công", nàng tự động viên mình, nghiêm túc nói: "Vậy tôi sẽ thử thêm vài lần nữa, nhất định sẽ nung được gạch."
Thấy Phong Khách nhanh chóng lấy lại tinh thần, Từ Diệp vui mừng gật đầu: "Tôi tin tưởng cô, lần sau có thể dùng cỏ lau, cành thông làm nhiên liệu nung chậm, lúc tắt lửa cũng từ từ hạ nhiệt."
Ghi nhớ lời khuyên của Từ Diệp, Phong Khách kiên quyết gật đầu: "Đã hiểu, lần sau tôi sẽ thử xem."
Phong Khách có thiên phú về kỹ thuật, qua thời gian ngắn luyện tập, nàng đã làm được những món đồ gốm còn đẹp hơn cả Từ Diệp, nên Từ Diệp cũng không lo lắng Phong Khách sẽ thất bại, nàng chỉ cần thêm thời gian thôi.