Mang Theo Hệ Thống Chống Đói Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân

Chương 20: Giếng Đại Hống

Editor: Linoko

Beta: B.Gzáb

Ngày hôm sau, Từ Diệp cùng Kim Trạch và những người khác làm việc trên mặt đất như thường lệ. Đột nhiên, một giọng nói kích động vang lên:

"Có nước rồi! Có nước rồi! Đại Thạch và mọi người đã đào tới nước!"

"Thật sao?!" Vừa nghe thấy, Từ Diệp và Kim Trạch liền vứt cuốc xuống, chạy về phía cái giếng.

Đến bên giếng, họ thấy miệng giếng đã được vây kín bởi các thú nhân.

"Tư tế đến rồi! Tư tế đến rồi!" Thấy Từ Diệp, các thú nhân lập tức nhìn hắn đầy phấn khích.

"Tư tế mau xem! Đây là nước! Giếng đã đào ra nước!" Một thú nhân già ôm một bát nước giếng trong vắt, run rẩy đưa đến trước mặt Từ Diệp, khuôn mặt nhăn nheo già nua lộ ra nụ cười đẫm nước mắt.

"Ừm! Đây là nước giếng, là nguồn nước của bộ lạc Đại Hống chúng ta!" Nhìn cảnh tượng này, Từ Diệp cũng không kìm được ướt mi.

"Tư tế!" Các thú nhân đứng bên cạnh, không nhịn được nghẹn ngào, cẩn thận bưng nước giếng uống từng ngụm, trên mặt treo nụ cười hạnh phúc vô hạn.

Từ Diệp quay về phía mọi người, nói to: "Đây là giếng đầu tiên của bộ lạc Đại Hống chúng ta, tên nó là Giếng Đại Hống. Có nó, chúng ta sẽ không bao giờ phải đi ra bờ sông lấy nước nữa, cũng sẽ không còn thú nhân nào phải hy sinh vì việc đó! Cảm ơn Đại Thạch và mọi người đã vất vả đào giếng mấy ngày nay, các ngươi đã làm rất tốt!"

Mọi người hô vang: "Thật tuyệt quá! Cảm ơn Tư tế! Cảm ơn Đại Thạch và mọi người!"

Đại Thạch cùng các thú nhân đào giếng đứng đó, người đầy bùn đất, đón nhận sự hoan hô và ca ngợi của mọi người, mặt mũi hưng phấn đỏ bừng.

Thú nhân già cũng đứng bên giếng, nhìn mặt nước chỉ sâu vài mét trong lòng giếng, nước mắt đầm đìa: "Giếng Đại Hống... Giếng Đại Hống... Đây là nguồn nước của bộ lạc chúng ta!"

Sau khi khích lệ mọi người, Từ Diệp lại sắp xếp vài thú nhân đi khai thác đá để xây quanh giếng. Hắn quyết định tân trang lại cái giếng này cho thật đẹp, dù sao đây cũng là giếng đầu tiên có ý nghĩa biểu tượng của bộ lạc Đại Hống.

Những khối đá xanh đẹp đẽ chỉnh tề được xếp quanh miệng giếng, đất xung quanh miệng giếng cũng được lát bằng những phiến đá chắc chắn, trông sạch sẽ và gọn gàng.

Từ Diệp chọn một phiến đá đẹp để đậy giếng, còn lắp thêm một công cụ múc nước bên cạnh giếng - một cái ròng rọc kéo nước.

Ròng rọc kéo nước là công cụ múc nước truyền thống thời cổ đại trên Địa Cầu, bề ngoài trông giống một cái trục quay. Nguyên lý hoạt động là treo thùng vào móc rồi thả xuống giếng, khi nước đầy thì kéo lên, như vậy việc múc nước sẽ sạch sẽ và thuận tiện.

Nhìn Giếng Đại Hống xinh đẹp, mọi người trong bộ lạc đều vui mừng khôn xiết, vừa uống nước giếng vừa tấm tắc khen ngợi, trong mắt tràn ngập hạnh phúc.

Đại Thạch và những người khác dùng nước giếng tắm rửa sạch sẽ, trên mặt nở nụ cười không thể kìm nén.

"Tư tế! Giếng đầu tiên của bộ lạc đã hoàn thành, tiếp theo còn phải đào thêm giếng nữa không?" Đại Thạch hỏi Từ Diệp.

Từ Diệp suy nghĩ một lát rồi nói: "Một cái giếng e là chưa đủ dùng, lát nữa tôi sẽ đi với anh một vòng trong bộ lạc, tìm thêm vài chỗ thích hợp để đào giếng. Mấy ngày tới lại phải nhờ mọi người vất vả rồi."

Đại Thạch xua tay: "Không vất vả đâu! Đào được nước, chúng tôi đều vui mừng lắm! Những cái giếng tiếp theo cứ giao cho chúng tôi!"

"Tốt!" Từ Diệp mỉm cười gật đầu, trong mắt cũng không giấu nổi niềm vui sướиɠ. Mục tiêu đầu tiên khi đến bộ lạc Đại Hống cuối cùng đã hoàn thành! Tiếp theo có thể sắp xếp những việc khác rồi!

Buổi chiều, Hắc Diệu dẫn đội săn thú trở về. Thấy trong bộ lạc đã đào được Giếng Đại Hống xinh đẹp, các chiến sĩ trong đội săn thú cũng đỏ hoe mắt.

Cổ Ba quỳ gối bên cạnh giếng xinh đẹp, nhìn Giếng Đại Hống sạch sẽ chỉnh tề, nghẹn ngào: "Thần Thú trên cao, bộ lạc Đại Hống chúng ta lại có được cái giếng đẹp đẽ thế này! Có được nguồn nước đẹp đẽ thế này! Cảm ơn Tư tế của chúng ta! Cảm ơn thủ lĩnh đã đưa Tư tế về đây!"

Hắc Diệu đứng đó, lặng lẽ nhìn chăm chú vào cái giếng mới tinh. Từ Diệp thấy hai tay anh nắm chặt, liền bước đến vỗ vỗ vai anh.

"Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Hắc Diệu bất ngờ ôm lấy Từ Diệp lẩm bẩm, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút run rẩy.

Từ Diệp cảm nhận được niềm vui sướиɠ và xúc động của Hắc Diệu, hắn đặt tay lên lưng Hắc Diệu, vỗ về an ủi như dỗ dành trẻ nhỏ.

"Cảm ơn ngươi! Từ Diệp! Gặp được ngươi là ân huệ lớn nhất mà Thần Thú ban cho ta!" Từ Diệp nghe thấy Hắc Diệu nói bên tai mình.

Một luồng nhiệt bỗng dâng trào trong lòng, mắt cay cay, Từ Diệp tựa vào vai Hắc Diệu, nói với anh: "Tôi cũng vậy, anh là ân huệ lớn nhất của tôi khi đến thế giới này, cảm ơn anh luôn tin tưởng, cổ vũ và ủng hộ tôi!"

Hắc Diệu ôm chặt lấy người trong lòng, rõ ràng khoảnh khắc trước tim còn đầy xúc cảm, nhưng khi ôm cậu vào lòng, tâm trạng lập tức bình yên trở lại, chỉ còn lại niềm hạnh phúc và vui sướиɠ vô bờ.

Ôm một lúc, Từ Diệp cảm thấy hơi nóng, sắp không thở nổi, liền đẩy Hắc Diệu ra: "Tôi đi giúp chuẩn bị bữa tối trước đây!"

Hắc Diệu nhìn Từ Diệp rời đi, cảm nhận hơi ấm trong lòng tan biến, trong lòng buồn bã và trống trải.

Buổi tối, để chúc mừng Giếng Đại Hống hoàn thành, bộ lạc tổ chức ăn mừng một phen.

Từ Diệp cùng Phong Khách và những người khác dùng nước giếng nấu canh ngon, xào không ít món ăn, còn pha chế một số thức uống ngon miệng, khiến các thú nhân ăn uống hô to ngon tuyệt.

Màn đêm buông xuống, những ngôi sao lấp lánh dần hiện ra trên bầu trời, gió nhẹ thổi về. Tại bộ lạc Đại Hống, mọi người tự do tự tại nhảy múa, ca hát, chạy nhảy dưới bầu trời đầy sao... Đêm nay chắc chắn sẽ để lại một ký ức khó quên cho tất cả mọi người.

"Phong Khách!" Từ Diệp gọi Phong Khách và những người khác đang chuẩn bị đi ra ngoài dọn dẹp.

"Tư tế, có chuyện gì ạ?" Phong Khách vác sọt tre hỏi.

Từ Diệp cười cười: "Tôi muốn mọi người khi đi ra ngoài thì tìm một ít đất sét thích hợp để làm đồ gốm, cô chú ý xem chỗ nào có đất sét tốt, giúp tôi mang một ít về. Giờ bộ lạc đã có đủ nước, chờ tìm được đất sét tốt, tôi sẽ dạy mọi người nung chế đồ gốm."

Phong Khách nghe Từ Diệp nói qua những món đồ gốm đẹp đẽ làm từ đất, nên lập tức đồng ý: "Yên tâm đi Tư tế! Em nhất định sẽ mang về loại đất tốt nhất."

Từ Diệp nhếch môi cười: "Vậy phiền cô nhé."

Dặn dò xong Phong Khách tìm kiếm đất sét, Từ Diệp lại đi tìm Kim Trạch và những người khác.

Kim Trạch cùng Cổ Lệ, A Hoa, Đại Lực đang xử lý phân dê trong chuồng dê, thấy Từ Diệp đến, đều vui vẻ chạy ra.

"Tư tế! Mau xem! Chúng em nuôi những con dê này tốt lắm!" Kim Trạch đầy mặt rạng rỡ, cười tươi nói với Từ Diệp.

Từ Diệp cười khen ngợi: "Các em làm rất tốt!"

Đại Lực ngượng ngùng gãi đầu: "Vậy Tư tế có thể nấu sữa dê cho chúng em uống nữa không ạ?"

Từ Diệp nhìn bốn đứa nhỏ trước mặt với ánh mắt mong đợi, nói với chúng: "Các em chăm sóc chúng nó tốt lắm, ta quyết định thưởng cho các con mỗi ngày đều được uống sữa dê!"

"Thật ạ?!" Nghe Từ Diệp nói vậy, lũ trẻ đều mở to mắt nhìn, không dám tin.

"Thật đấy! Nhưng còn có một số việc cần các em làm."

"Chúng em làm! Chúng em làm! Chỉ cần là nhiệm vụ của Tư tế, chúng em đều có thể hoàn thành." Lũ trẻ vội vàng gật đầu đồng ý, sợ Từ Diệp đổi ý.

Từ Diệp hài lòng gật đầu: "Được rồi, nhiệm vụ tôi giao cho các em là mở rộng chuồng dê, chuồng gà và chuồng heo, còn phải làm ổ cho chúng nó bên trong. Sau này đội săn thú sẽ bắt về càng ngày càng nhiều thú để nuôi, chỗ nhỏ như thế này xa xa không đủ. Các em có thể gọi thêm trẻ em trong bộ lạc cùng giúp đỡ, làm tốt sẽ được uống sữa."

"Dạ!" Bốn tiểu thú nhân nghe xong lời Từ Diệp, lập tức chạy vun vυ't đi tìm các bạn nhỏ trong bộ lạc.

Rất nhanh, Kim Trạch và các bạn đã tập hợp được lũ trẻ trong bộ lạc, Từ Diệp đếm sơ qua, khoảng ba bốn mươi đứa.

"Tất cả trẻ con trong bộ lạc đều ở đây rồi sao?" Từ Diệp hỏi Kim Trạch.

Kim Trạch nhìn về phía A Hoa, A Hoa suy nghĩ một lát rồi nói: "Còn vài đứa phải chăm sóc trẻ nhỏ nên chỉ có chừng này thôi ạ."

Từ Diệp gật đầu, sau đó nhìn về phía đám trẻ, dịu dàng nói: "Hôm nay gọi mọi người đến là muốn nhờ các em giúp mở rộng chỗ này, làm ổ cho những con vật kia. Để đáp lại, tôi sẽ làm cho các em món ăn ngon."

"Dạ! Tư tế! Chúng em nhất định sẽ làm việc thật tốt!" Lũ trẻ đồng thanh nói to, ai trong bộ lạc cũng biết đồ ăn Tư tế làm là ngon nhất!

"Tốt lắm! Vậy giờ chúng ta chia nhóm nhé, mọi người sẽ chia thành bốn nhóm nhỏ. Có ai muốn làm nhóm trưởng không? Nếu làm nhóm trưởng thì các thành viên trong nhóm đều phải nghe lời nhóm trưởng đấy." Từ Diệp hỏi lũ trẻ.

Lũ trẻ cúi đầu, nhìn nhau dò xét. Lúc này, Kim Trạch bất ngờ đứng ra: "Tư tế, con muốn làm nhóm trưởng ạ!"

Từ Diệp nhìn Kim Trạch, dịu dàng xoa đầu nó: "Được thôi! Vậy Kim Trạch là nhóm trưởng đầu tiên, còn ai muốn làm nhóm trưởng nữa không?"

Cổ Lệ thấy Kim Trạch được làm nhóm trưởng, cũng đứng lên: "Tư tế! Con cũng muốn làm nhóm trưởng!" Nói xong liền nhìn thẳng vào Kim Trạch.

Từ Diệp nhìn hai đứa âm thầm so kè, bất đắc dĩ gật đầu: "Được! Vậy Cổ Lệ là nhóm trưởng thứ hai, còn ai muốn làm nhóm trưởng nữa không?"

"Tư tế! Con cũng muốn làm nhóm trưởng." Một giọng nói non nớt vang lên.

Từ Diệp nhìn lại, thấy một thiếu niên da đen rất xinh đẹp, có đôi mắt màu xanh thẳm.

"Được!" Từ Diệp khen ngợi gật đầu, kéo nó ra khỏi đám đông, "Con tên là gì?"

"Con tên là Vân Ảnh ạ."

"Tốt! Vậy Vân Ảnh là nhóm trưởng thứ ba. Chỉ còn lại một nhóm trưởng cuối cùng, ai muốn làm nào?" Từ Diệp tiếp tục hỏi.

Từ Diệp thấy A Hoa cúi đầu, có vẻ đang do dự, hắn cười hỏi: "A Hoa làm nhóm trưởng cuối cùng được không?"

A Hoa ngẩng đầu, liếc nhìn Từ Diệp rồi lại cúi đầu, dùng giọng yếu ớt như muỗi kêu "ừm" một tiếng.

"Vậy được rồi! Bây giờ chúng ta sẽ chia nhóm, chia xong sẽ phân công nhiệm vụ." Từ Diệp xếp các tiểu thú nhân vào nhóm, sau đó phân công nhiệm vụ vận chuyển đá, thu thập gỗ, đan dây cỏ, làm hàng rào.

Phân công xong nhiệm vụ, Từ Diệp mở hệ thống, chọn mục [Chuồng heo], nhấn vào biểu tượng, rồi bắt đầu chế tạo. Trước đây Hắc Diệu và mọi người đã mang về một con heo mẹ mang thai, vẫn nuôi trong chuồng heo, gần đây heo mẹ sắp sinh nên Từ Diệp tính làm ổ cho nó.

Làm xong chuồng heo, Từ Diệp lại bắt đầu làm đồ ăn ngon cho lũ trẻ.

Gần đây trong chuồng dê có thêm vài con dê cái, có đủ sữa dê, Từ Diệp định làm bánh sữa cho lũ trẻ.

Đun sôi sữa dê, rồi cho bột khoai tím pha loãng vào, từ từ đổ vào khuấy cho sền sệt, thêm vào một ít đường phiến, quả khô, cuối cùng cho vào thùng ướp đá để làm lạnh.

"Xong rồi! Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại đây ăn bánh sữa nào!" Từ Diệp thấy thùng bánh sữa đã đông lạnh tương đối, liền gọi lũ trẻ.

Lũ trẻ vừa nghe thấy, lập tức ném công việc đang làm, ùa chạy đến như một đàn ong.

Từ Diệp vỗ tay: "Đừng chen lấn! Xếp hàng nào, mỗi người đứng sau người khác."

Phát cho mỗi đứa trẻ năm miếng bánh sữa, nhìn lũ trẻ cầm bánh ăn ngấu nghiến, Từ Diệp lại dùng sữa dê còn lại pha loãng, thêm chút nước trái cây, nấu cho lũ trẻ uống.

Chờ lũ trẻ ăn uống xong, Từ Diệp khích lệ chúng: "Hôm nay mọi người làm việc rất giỏi! Sau này bộ lạc có càng nhiều dê, cũng có chỗ ở, như vậy mọi người mỗi ngày đều được ăn bánh sữa ngon, uống trà sữa ngon, mọi người thấy thế nào?"

Lũ trẻ đồng thanh trả lời: "Tốt ạ!"

Từ Diệp khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Vậy mọi người nhất định phải làm việc thật tốt, chăm sóc chúng nó thật tốt nhé. Công việc ở đây giao cho các con được chứ?"

Lũ trẻ vội vàng gật đầu, Từ Diệp nhìn vẻ ngoan ngoãn của chúng, hài lòng rời đi.