Editor: Linoko
Beta: B.Gzáb
"Đội săn đã về rồi!" Một thú nhân nhỏ vừa chạy vừa hô to.
"Ồ? Họ đã về rồi sao!" Từ Diệp ngẩng đầu lên, buông chiếc sọt tre đang đan dở, "Đi thôi! Chúng ta ra xem họ mang về được những con mồi gì nào."
Cậu đi ra cổng bộ lạc, cùng với các thú nhân cái khác. Họ thấy các thú nhân trong đội săn đang vác trên lưng những con mồi to có nhỏ có, trông có vẻ thu hoạch khá phong phú.
Hắc Diệu thấy Từ Diệp, liền biến thành hình người tiến đến trước mặt cậu: "Gần đây có nhiều thú tụ tập ở bờ sông hơn, nên việc săn bắt cũng dễ dàng hơn. Hôm nay chúng ta thu hoạch được rất nhiều con mồi, đủ cho cả bộ lạc ăn một bữa no nê đấy."
Từ Diệp cũng vui vẻ mỉm cười: "Thế thì tốt quá! Tuy nhiên bờ sông cũng khá nguy hiểm, về sau vẫn nên cố gắng tránh đi."
Hắc Diệu gật đầu: "Tôi biết. Hôm nay chúng tôi đã đào nhiều bẫy ở nơi con mồi hoạt động, ngày mai chắc sẽ có thu hoạch. Tôi còn bắt được nhiều ấu thú cho cậu nữa, cậu nhìn xem."
Hắc Diệu mang những con thú nhỏ bị trói lại đến. Từ Diệp nhìn kỹ, hóa ra là lợn rừng, nhưng to hơn lợn rừng trên Trái Đất một vòng:
[Lợn rừng đen]
[Sống trong rừng rậm, theo đàn, thích lăn lộn trong bùn.]
[Thức ăn ưa thích: Cỏ dại, quả rừng]
"Loài sinh vật này có thể nuôi được, chúng sinh sản rất mạnh, sau này sẽ đẻ ra nhiều con, thịt cũng rất ngon." Từ Diệp nhận xét.
"Vậy lát nữa tôi sẽ bảo người làm thêm một hàng rào nữa để nuôi lũ nhỏ này." Hắc Diệu đưa mấy con lợn con cho một thú nhân, dặn dò vài câu.
"Tốt lắm! Trong số này có lợn đực không?" Từ Diệp hỏi.
Hắc Diệu đáp: "Có hai con đực, còn lại ba con cái."
Từ Diệp nhớ lại hồi xưa ở quê nhìn ông nội nuôi lợn, dặn dò: "Đợi lợn đực trưởng thành, hãy thiến hai con, chỉ để lại một con làm giống."
Hắc Diệu nhíu mày: ""Thiến" là gì vậy?"
Từ Diệp tỉnh bơ giải thích tiếp: "Là cắt bỏ hai cái tròn tròn của chúng đi, như vậy chúng sẽ không động dục quấy rối nữa, thịt cũng sẽ ngon hơn."
Nghe Từ Diệp nói vậy, các thú nhân đực ở đó lập tức cảm ớn lạnh thấy lạnh sống lưng, vô thức lùi lại vài bước.Tư tế thật đáng sợ! Nghĩ ra được cả phương pháp tàn nhẫn như vậy!
Thú nhân chiến binh đang dắt mấy con lợn đực con, nhìn chúng với ánh mắt toát lên chút thương hại.
Ngoài mấy con lợn rừng đen trưởng thành và vài con nhỏ, đội săn còn mang về một con dê rừng và hơn chục con thỏ màu vàng.
Gọi là thỏ, nhưng những con thỏ này có kích thước không nhỏ. Từ Diệp ra dấu ước chừng, một con dài hơn 1 mét, có thể coi là "thỏ khổng lồ".
[Thỏ thảo nguyên]
[Sống theo gia đình trên thảo nguyên, tính cảnh giác cao, nhát gan, dễ giật mình.]
[Thức ăn ưa thích: Cỏ, rau dại, quả rừng]
Từ Diệp hỏi Cổ Ba đang cầm mấy con thỏ: "Những con thỏ này khó bắt lắm phải không?"
Cổ Ba thở dài: "Bọn thỏ này bình thường toàn trốn trong hang, không chịu ra ngoài. Chỉ có gần đây chúng mới ra hoạt động một chút. Lần này bắt được hơn chục con thế này là nhờ có Tiểu Bạch giúp đấy."
"Tiểu Bạch?" Vừa dứt lời, Từ Diệp đã thấy Tiểu Bạch chạy từ bên ngoài vào.
Vuốt ve cái đầu xù xù của Tiểu Bạch, Từ Diệp cười nói: "Thì ra hôm nay ngươi đi săn cùng với Hắc Diệu và mọi người à, tôi còn đang thắc mắc sao tìm khắp nơi không thấy ngươi đâu."
Hắc Diệu nhìn Tiểu Bạch đang nũng nịu trên người Từ Diệp, nói nhẹ nhàng: "Nó cứ đi theo chúng tôi suốt hôm nay. Tôi thấy nó chạy nhanh nên dẫn theo luôn."
Từ Diệp cũng gật đầu: "Nó cũng lớn rồi, đi theo các anh ra ngoài cũng có thể học cách săn mồi."
Hắc Diệu nhìn Tiểu Bạch giờ đã lớn khá nhiều, nhớ lại lần đầu gặp nó khi còn trụi lủi. Nhưng ba cái đuôi và một cái sừng của nó trông vẫn không bình thường chút nào.
Anh hỏi Từ Diệp: "Anh nhặt được Tiểu Bạch như thế nào vậy?"
Từ Diệp đáp: "Trong hang đá ở thung lũng đó thôi. Lúc đó Tiểu Bạch còn là một quả trứng, sau đó trứng nở ra nó."
"Trứng?" Nghe Từ Diệp nói xong, Cổ Ba bên cạnh lại nhíu mày, "Thì ra Tiểu Bạch nở ra từ trứng... Vậy có lẽ nó không phải thú ở vùng này rồi. Đợi sau này bộ lạc Bách Điểu đến, chúng ta có thể hỏi họ xem sao."
"Bộ lạc Bách Điểu? Là bộ lạc của loài chim sao?" Từ Diệp lần đầu nghe nói đến bộ lạc khác.
Cổ Ba gật đầu: "Đúng vậy! Thú nhân ở bộ lạc Bách Điểu đều là dạng chim. Họ có cánh nên thường xuyên bay đi bay lại mang theo hàng hóa. Trước đây bộ lạc chúng ta còn thường trao đổi đồ với họ nữa."
Thì ra thú nhân chim ở thế giới này còn đóng vai trò thương nhân nữa! Nghe nói về bộ lạc Bách Điểu, Từ Diệp cũng tò mò về các bộ lạc khác ở thế giới này.
"Ngoài bộ lạc chim ra, còn có bộ lạc nào khác không?"
Cổ Ba đáp: "Thần Thú tạo ra thế giới này, cũng tạo ra rất nhiều loại thú nhân, nên tự nhiên cũng hình thành nhiều bộ lạc. Nghe nói trong sông Thần Thú có rất nhiều thú nhân rùa to lớn, họ hợp thành bộ lạc Du Quy; ở đầm lầy hạ nguồn sông Thần Thú còn có nhiều thú nhân rồng đất, họ hợp thành bộ lạc Địa Long, nghe nói bộ lạc Địa Long sống cùng với bộ lạc Mãng Xà; còn bên kia bờ sông Thần Thú có rất nhiều ao hồ lớn nhỏ, trong đó cũng có rất nhiều thú nhân và bộ lạc khác..."
Nghe Cổ Ba kể, Từ Diệp như thấy một bức tranh cuộn hoang dã đa dạng, rực rỡ sắc màu trải ra trước mắt mình, cũng khơi gợi sự khao khát của anh với thế giới này. Thật hy vọng sau này có cơ hội được tận mắt nhìn thấy những bộ lạc kỳ diệu đó!
Hắc Diệu nhìn Từ Diệp, từ đôi mắt long lanh của cậu nhìn ra sự tò mò. Anh xoa đầu Từ Diệp: "Đợi bộ lạc ổn định, chúng ta có thể cùng đi thăm các bộ lạc khác."
Từ Diệp ngạc nhiên nhìn anh: "Thật sự được sao?"
Hắc Diệu gật đầu: "Các bộ lạc vẫn qua lại với nhau, còn có thể trao đổi hàng hóa nữa. Trước đây ở vùng đất cư trú của bộ lạc Đại Hống cũng có một số bộ lạc khác, mỗi năm chúng ta đều tổ chức hội giao dịch. Nhưng giờ bộ lạc Đại Hống đã chuyển đến đây, chưa ổn định hẳn, cũng chưa biết gần đây có những bộ lạc nào..."
Từ Diệp cười nói: "Không sao, đợi bộ lạc phát triển tốt hơn, mạnh mẽ hơn, chúng ta sẽ đi thăm các bộ lạc khác, còn có thể mời họ đến bộ lạc chúng ta làm khách nữa."
Hắc Diệu cũng mỉm cười: "Được! Chúng ta sẽ cùng đi!"
Cổ Ba nhìn Hắc Diệu và Từ Diệp trước mắt, lại cảm động đến rơi nước mắt: "Ư ư ư... Thủ lĩnh và tư tế tình cảm tốt quá! Thần Thú phù hộ, có thủ lĩnh và tư tế, bộ lạc Đại Hống chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn!"
Kéo Hắc Diệu sang một bên, Từ Diệp lại kể cho anh nghe về việc phát hiện lúa năm màu hôm nay. Hắc Diệu nghe nói loại thực vật này có thể nuôi no cả bộ lạc, liền quyết định cùng Từ Diệp đi hái tất cả về.
Cưỡi trên lưng Hắc Diệu, Từ Diệp cùng anh chạy về phía khu rừng mà Phong Khách đã nói.
Đến một sườn núi nhỏ, Từ Diệp đã trông thấy từ xa những bông lúa năm màu rực rỡ dưới ánh hoàng hôn.
Bảo Hắc Diệu thả mình xuống, Từ Diệp liền bắt đầu cẩn thận thu hoạch lúa.
"Những cây cỏ này thật sự có tác dụng lớn như vậy sao?" Hắc Diệu vừa giúp Từ Diệp hái lúa năm màu vừa hỏi.
"Đương nhiên rồi! Anh đừng coi thường những bông lúa này nhé. Sau khi gieo trồng, mỗi năm chúng có thể thu hoạch hạt thóc, mà hạt thóc lại có thể biến thành gạo. Gạo là một loại thực phẩm rất bổ dưỡng và ngon miệng, nói không chừng sau này trong bộ lạc ăn gạo còn nhiều hơn cả ăn thịt đấy!" Từ Diệp giảng giải cho Hắc Diệu về lợi ích của hạt thóc, tay vẫn không ngừng thu hoạch.
Hắc Diệu nhìn vẻ mặt hào hứng đặc biệt của Từ Diệp, dịu dàng nói: "Vậy sau này chúng ta sẽ trồng thật nhiều lúa trong bộ lạc, để cậu có thể ăn mỗi ngày."
Từ Diệp ôm bông lúa, mắt lấp lánh niềm vui sướиɠ: "Ừm! Phải trồng thật nhiều thật nhiều! Muốn cho tất cả mọi người trong bộ lạc đều được ăn no!"
Sau khi thu hoạch hết mảnh lúa năm màu này, Từ Diệp còn cố ý đi dạo một vòng quanh đó, phát hiện không còn cây nào nữa mới đi cùng Hắc Diệu trở về bộ lạc.
"Tư tế! Thủ lĩnh! Thế nào rồi? Tìm được những bông lúa năm màu đó chưa?"
Vừa về đến bộ lạc, Phong Khách đã vội vã chạy lên hỏi.
Từ Diệp mỉm cười dịu dàng với Phong Khách: "Tìm được rồi, chúng tôi đã hái tất cả về đây!"
Phong Khách thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt quá! Thứ tốt như vậy, thật lo lắng có thú khác ăn mất!"
"Giờ thì không cần lo nữa, đợi sau này gieo hạt giống xuống, sẽ thu hoạch được rất nhiều hạt thóc." Từ Diệp an ủi Phong Khách.
"À phải rồi, Hắc Diệu, sau mùa nóng lớn là mùa gì vậy?" Từ Diệp muốn xem có cơ hội gieo lúa năm màu không.
Hắc Diệu nói với cậu: "Sau mùa nóng lớn là mùa mưa, thường xuyên có mưa. Sau đó là mùa chín, lúc này nhiều loại quả sẽ chín. Tiếp theo là mùa chết, trời sẽ trở nên rất lạnh, còn rơi nhiều tuyết nữa."
Từ Diệp suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy đợi đến trận mưa đầu tiên của mùa mưa, chúng ta sẽ gieo thử một ít lúa, xem có thể sinh trưởng không. Nếu được, nói không chừng một năm có thể trồng hai vụ lúa đấy."
Hắc Diệu gật đầu: "Tùy cậu quyết định."
"À phải rồi, hôm nay tôi tìm được một chỗ thích hợp để đào giếng, không biết đã có nước chưa, chúng ta đi xem thử nhé." Từ Diệp đề nghị với Hắc Diệu.
Hắc Diệu đi theo Từ Diệp đến vị trí đào giếng: "Chắc là chưa nhanh thế đâu, nếu có nước họ đã gọi chúng ta rồi."
Từ Diệp cũng cong môi cười: "Cũng phải, nếu có nước, họ chắc chắn sẽ rất phấn khích."
Đến bên cạnh giếng, Từ Diệp phát hiện giếng đã đào rất sâu, đất đào lên đều đã rất ẩm ướt.
"Thủ lĩnh! Tư tế!" Thấy Hắc Diệu và Từ Diệp, Đại Thạch lau bùn đất trên mặt, chào hỏi họ.
Từ Diệp sờ lớp bùn đất ẩm ướt, nói với Đại Thạch: "Đại Thạch này, anh xem lớp bùn này đã rất ẩm rồi, chứng tỏ sắp đào đến nước rồi đấy!"
Đại Thạch cũng nở nụ cười vui vẻ: "Đúng vậy! Tư tế! Lớp đất ngầm này càng đào càng ẩm, chứng tỏ dưới đất thật sự có nước. Chỉ cần ngày mai đào thêm một chút nữa, chắc chắn sẽ đào ra nước! Mà công cụ tư tế cho chúng tôi cũng rất hữu dụng, nhanh hơn nhiều so với dùng móng vuốt đào."
Hắc Diệu vỗ vai Đại Thạch: "Hôm nay các anh vất vả rồi, tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai lại tiếp tục nhé."
"Không vất vả đâu! Không vất vả đâu! Nếu đào được giếng có nước, sau này không cần phải ra ngoài bộ lạc lấy nước nữa!" Các thú nhân đồng thanh đáp lại, trên mặt ai nấy đều tràn đầy nụ cười mệt mỏi nhưng hạnh phúc.
Nhìn mọi người đều nhiệt tình như vậy, Từ Diệp và Hắc Diệu liếc nhìn nhau, cũng không kìm được mà mỉm cười.