Editor: Linoko
Beta: B.Gzáb
Ngày hôm sau khi đến bộ lạc Đại Hống, sau bữa sáng, Hắc Diệu phải lên đường đi săn.
Từ Diệp tiễn hắn ra khỏi hang, dặn dò: "Cẩn thận trên đường nhé, nhớ mang về vài con thú hoang thích hợp để nuôi."
Hắc Diệu quay đầu nhìn Từ Diệp: "Yên tâm! Lần này ra ngoài tôi sẽ bảo Cổ Ba họ đào thêm nhiều bẫy, săn bắt sẽ dễ dàng hơn. Tôi đã chọn vài người trong bộ lạc giúp anh đào giếng, họ sẽ đến sớm thôi."
Từ Diệp mỉm cười: "Được, vậy tôi vào chuẩn bị ít dụng cụ."
"Tốt!" Nói xong, Hắc Diệu nhìn Từ Diệp sâu sắc, "Vậy tôi đi đây."
"Ừ!"
Nhìn Hắc Diệu nhanh nhẹn khuất dạng, Từ Diệp quay vào hang, mở hệ thống chế tạo xẻng và cuốc chim.
Một lúc sau, có tiếng động bên ngoài. Ra ngoài nhìn, có mấy thú nhân lực lưỡng đang đợi.
Thấy Từ Diệp ra, một thú nhân tên Đại Thạch đứng dậy: "Tư tế! Tôi là Đại Thạch, hôm nay chúng tôi sẽ cùng ngài đào giếng!"
Những thú nhân khác cũng lần lượt tự giới thiệu, rồi nhìn Từ Diệp đầy mong đợi, hy vọng sớm được bắt đầu.
Từ Diệp gật đầu cười: "Tốt! Trong hang có ít dụng cụ, mọi người lấy ra rồi theo tôi đi tìm chỗ đào giếng nhé."
"Được!!" Mọi người hưởng ứng, chạy vào hang lấy xẻng và cuốc.
Trên đường đi, Từ Diệp hỏi Đại Thạch: "Quanh đây có chỗ nào ẩm ướt không? Là nơi đất thường không dễ khô, hoặc cây cối tươi tốt ấy."
Đại Thạch suy nghĩ: "Tôi cũng chưa để ý, nhưng có vài chỗ khi mưa đất không dễ khô, cỏ cây cũng nhiều."
Từ Diệp gật đầu: "Tốt! Vậy chúng ta đến mấy chỗ đó xem thử."
Đến vị trí Đại Thạch chỉ, Từ Diệp bảo các thú nhân đào vài mét bằng xẻng, rồi cầm nắm đất lên cảm nhận. Đất hơi ẩm, chứng tỏ dưới có khả năng có nguồn nước.
Từ Diệp cong môi cười: "Chúng ta may quá! Chỗ này có nguồn nước, cứ đào ở đây chắc chắn sẽ ra nước!"
"Thật sao?!" Các thú nhân nghe xong, hào hứng gầm lên.
"Thật đấy! Mọi người cứ đào ở đây, không cần đào rộng, chỉ cần đào sâu là được." Từ Diệp dặn dò.
"Được! Chúng tôi sẽ cố gắng đào!" Đại Thạch hứa hẹn với Từ Diệp.
Từ Diệp lại lấy ra một hũ nước từ kho đồ: "Để nước ở đây, mọi người đào mệt thì uống nhé!"
"Tốt! Cảm ơn tư tế!" Các thú nhân đồng thanh cảm tạ.
Sau khi chỉ dẫn Đại Thạch và những người khác về việc đào giếng, Từ Diệp chọn một khu đất thích hợp trong bộ lạc để chuẩn bị khai hoang làm vườn rau.
"Tư tế! Có gì cần chúng em giúp không?" Kim Trạch và mấy đứa nhỏ chạy đến, muốn được phân công việc.
Từ Diệp nhìn bốn đứa nhỏ trước mặt, cười hỏi: "Hôm nay các em không đi theo đội thu hoạch à?"
Cổ Lệ nhanh nhảu: "Kim Trạch nói với thủ lĩnh muốn ở lại bộ lạc giúp tư tế, chúng em cũng muốn giúp nên ở lại luôn. Chúng em vừa cho vu dương, chim và cả khò khè thú ăn xong, thủ lĩnh bảo đó đều là thú tư tế nuôi."
"Ừm!" A Hoa và Đại Lực cũng gật đầu lia lịa.
Từ Diệp vuốt đầu Kim Trạch dịu dàng: "Được rồi! Vậy các em giúp tôi trồng rau nhé!"
Từ Diệp lấy ra mấy cái cuốc nhỏ đưa cho bọn trẻ, rồi chỉ dẫn chúng phải xới đất lên để gieo hạt.
"Tư tế, sao phải trồng rau vậy ạ? Sao phải nuôi thịt?" A Hoa vừa cầm cuốc nhỏ xới đất vừa hỏi.
Từ Diệp kiên nhẫn giải thích: "Em xem nhé, đội thu hoạch mỗi ngày phải ra ngoài bộ lạc hái trái cây và rau củ. Nhưng nếu trong bộ lạc trồng được những thứ đó, thì đội thu hoạch có phải không cần mạo hiểm ra ngoài nữa không?"
A Hoa gật đầu: "Vậy trồng là để trong bộ lạc cũng có quả và rau ạ?"
Từ Diệp xoa đầu bù xù của A Hoa: "Đúng rồi! Trồng cây ăn quả và rau củ trong bộ lạc, như vậy không cần ra ngoài cũng có ăn không hết quả và rau."
"Thế sao phải nuôi những con thú ngốc đó trong bộ lạc? Mỗi ngày còn phải cho chúng ăn, sao không gϊếŧ thịt luôn đi?" Kim Trạch hỏi tiếp.
Từ Diệp hỏi lại Kim Trạch: "Những con dê đực bị nhốt, không thể chạy đi, Kim Trạch có bắt được chúng không?"
Kim Trạch vỗ ngực tự hào: "Em bắt được dễ dàng!"
Từ Diệp tiếp tục giải thích: "Những con dê đực bị nhốt, mỗi ngày chỉ ăn ít cỏ, nhưng sau này, dê cái sẽ đẻ ra dê con, dê con sẽ lớn lên thành dê to, cứ thế càng sinh càng nhiều, càng lớn càng to, cuối cùng sẽ thế nào?"
A Hoa lập tức trả lời: "Vậy trong bộ lạc sẽ có cả đàn dê!"
Từ Diệp cười khen: "A Hoa thông minh quá!"
A Hoa được khen, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu.
"Dê càng sinh càng nhiều, càng lớn càng to, trong bộ lạc sẽ có cả đàn dê, muốn gϊếŧ ăn thịt lúc nào cũng được, mà mỗi ngày chỉ cần cho chúng ăn ít cỏ thôi. Vậy nên bắt dê về gϊếŧ thịt ngay, hay nuôi dê để ăn được nhiều thịt hơn?" Từ Diệp hỏi bọn trẻ.
Đại Lực vội vàng hô to: "Đương nhiên là nuôi để ăn nhiều thịt hơn! Như vậy trong bộ lạc sẽ có rất nhiều dê, không cần đi săn nữa!"
Từ Diệp gật đầu: "Đúng rồi! Nên nuôi dê, còn cả những con chim kia, tôi gọi là gà, chúng mỗi ngày sẽ đẻ trứng, vậy mỗi ngày sẽ có trứng gà ăn. Nếu gϊếŧ chúng ngay, sau này sẽ không có trứng gà nữa."
Kim Trạch nhảy cẫng lên hào hứng: "Vậy chúng ta nuôi dê với gà sau này sẽ càng nhiều, sẽ có ăn không hết thịt!"
Cổ Lệ cũng rất phấn khích: "Đúng vậy! Như thế thật tốt quá!"
Từ Diệp nhìn bọn trẻ vui mừng hớn hở, cũng tiếp tục động viên: "Nên nhiệm vụ của các em rất quan trọng đấy, phải giúp cho ăn mỗi ngày, chúng mới càng ngày càng nhiều được. À, trưa nay tôi nấu sữa dê cho các em uống nhé, lại làm bánh trứng nữa."
"Tuyệt quá!" Nghe Từ Diệp sẽ làm đồ ngon, bọn trẻ đều reo hò.
Từ Diệp cười rạng rỡ: "Vậy chúng ta nhanh làm việc đi, làm xong sẽ có đồ ngon ăn!"
"Vâng tư tế!" Được kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi món ngon, lũ thú nhân nhỏ cầm cuốc ra sức xới đất.
Một buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Để cảm ơn Kim Trạch và các bạn giúp đỡ, Từ Diệp đi vắt nửa thùng sữa dê, lại lấy mấy quả trứng gà từ chuồng, chuẩn bị đãi bọn trẻ bữa trưa thịnh soạn.
Trước tiên đổ sữa dê vào nồi đun sôi để khử trùng, sau đó cho thêm chút đường tăng vị ngọt, lại thêm ít quả mâm xôi vàng và nước ép quả trắng, nấu từ từ để khử mùi tanh, cho đến khi mùi sữa thơm ngọt tỏa ra.
"Thơm quá!" Kim Trạch mắt sáng rực nhìn chằm chằm nồi sữa, nước miếng chảy ròng ròng.
"Nghe mùi ngon ghê! Mùi sữa!" Cổ Lệ cũng say mê mùi thơm nồng đậm.
"Muốn nếm thử quá!" A Hoa cũng không nhịn được lẩm bẩm.
"Ừm! Trước đây em uống sữa dê khó uống lắm, nhưng tư tế làm nghe mùi ngon quá!" Đại Lực nuốt nước miếng, mắt không rời khỏi cái nồi.
"Được rồi! Uống được rồi đây!" Từ Diệp múc sữa vào chén sứ, đưa cho bọn trẻ, "Uống từ từ thôi! Cẩn thận kẻo bỏng miệng!"
"Ngon quá!" Kim Trạch nếm một ngụm, bị vị sữa ngọt ngào thơm ngon mê hoặc.
"Ừm! Cảm giác ngon hơn cả sữa mẹ hồi nhỏ!" Đại Lực uống một ngụm lớn không sợ nóng, nhai nhai miệng nói.
Cổ Lệ và A Hoa cũng nhấp từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa gật đầu.
Làm xong sữa dê, Từ Diệp bắt đầu làm bánh trứng. Bánh trứng cần bột mì, nhưng Từ Diệp không có bột mì, đành phải dùng bột khoai tím thay thế.
Phết một lớp dầu lên tấm đá, đổ bột vào dàn mỏng, sau đó đánh trứng gà lên trên, rắc gia vị, rồi chiên vàng hai mặt, rắc thêm chút hành lá, một phần bánh trứng thơm ngon đã hoàn thành.
Chia bánh trứng cho lũ trẻ, nhìn chúng ăn ngon lành, Từ Diệp cũng cảm thấy vui sướиɠ vô cùng.
"Không biết tiểu bạch chạy đi đâu rồi nhỉ?" Từ Diệp cả buổi sáng không thấy tiểu bạch đâu, chẳng biết nó chạy đi chơi ở đâu.
Làm thêm ít bánh trứng và thịt nướng cho bọn trẻ ăn, Từ Diệp phát hiện đội thu hoạch đã trở về, quen thuộc như Phong Khách và những người khác cũng có mặt.
"Tư tế!" Thấy Từ Diệp, mọi người đồng thanh chào hỏi.
Từ Diệp cũng cong môi cười: "Chào mọi người! Hôm nay vất vả rồi!"
Phong Khách lắc đầu: "Không vất vả đâu, sáng nay thu hoạch được nhiều lắm. À, tư tế, đây là một số thực vật và hạt giống chúng tôi hái được, ngài xem giúp chúng tôi với!"
"Được." Từ Diệp nhận túi da từ tay Phong Khách, bên trong có nhiều thực vật chưa từng thấy.
"Ồ? Đây là... Lúa!" Thấy một chùm hạt quen thuộc trong tay, Từ Diệp lập tức hết sức phấn khích.
【 Lúa ngũ sắc 】
【 Thực phẩm (chính): Dinh dưỡng phong phú, dùng làm thức ăn, hương vị tuyệt hảo. 】
【 Độ tươi: 700 ngày 】
"Tuyệt quá! Phong Khách! Các cô đã giúp đại ơn rồi!" Từ Diệp hào hứng nói với Phong Khách và những người khác, "Có cái này, bộ lạc sẽ không bao giờ lo đói nữa!"
"Thật vậy sao?" Phong Khách và những người khác mở to mắt nhìn, không ngờ thứ này lại hữu dụng đến thế.
"Ừ!" Từ Diệp gật đầu, "Các cô phát hiện nó ở đâu vậy? Ở đó còn nhiều không?"
Phong Khách nghĩ ngợi: "Lúc đó chỉ tiện tay hái một cây thôi, hình như ở đó còn nhiều lắm. Tư tế muốn nói, chiều nay tôi sẽ đi hái hết về."
Từ Diệp lắc đầu: "Không được, cô một mình đi ra ngoài quá nguy hiểm. Đợi chiều Hắc Diệu về, cô nói vị trí cho anh ấy, để anh ấy đi cùng tôi."
Nghe Từ Diệp nói vậy, Phong Khách cũng không còn khăng khăng: "Vâng!"
Ngoài lúa ngũ sắc, Từ Diệp còn phát hiện nhiều loại rau củ ăn được và một số dược thảo. Cậu giải thích kỹ càng cách sử dụng cho Phong Khách và những người khác, rồi thu thập hạt giống cất giữ để sau này gieo trồng.
"Chiều nay Phong Khách và các cô định làm gì?" Từ Diệp hỏi.
"Chúng tôi sẽ giúp tư tế gieo trồng thức ăn và dược thảo, thủ lĩnh đã phân công chúng tôi chiều nay phải giúp đỡ." Phong Khách trả lời.
Từ Diệp nghĩ ngợi, hỏi cô: "Trong bộ lạc có tre không?"
Phong Khách đáp: "Có, là loại tre đỏ, ở tận cùng bộ lạc."
"Vậy chiều nay tôi sẽ dạy các cô dùng tre đan lát nhé. Tre có thể đan thành giỏ, chiếu và nhiều thứ khác. Chiều nay một nhóm người đến học đan lát với tôi trước, nhóm còn lại đi xới đất, rồi sau đó đổi phiên, được không?" Từ Diệp hỏi mọi người.
Các thú nhân cái và thú nhân nhỏ đều vui vẻ đồng ý với đề xuất của Từ Diệp, ai mà chẳng muốn học làm đồ với tư tế chứ?
Buổi chiều, Từ Diệp dẫn các thú nhân vào rừng tre trong bộ lạc. Hệ thống hiển thị loại tre đỏ này gọi là 【 Tre nâu đỏ 】, thân không quá to nhưng rất chắc chắn, rất thích hợp để đan lát.
Dùng dao găm chặt tre, rồi chế biến thành dây mây, Từ Diệp bắt đầu dạy họ đan giỏ tre.
Nhìn chiếc giỏ tre nhỏ xinh dần thành hình dưới tay Từ Diệp, các thú nhân đều trầm trồ không ngớt.
Sau khi làm mẫu vài lần, các thú nhân cái đã học được cách đan giỏ tre, thậm chí còn biết suy ra, đan thành nhiều hình dạng và kiểu dáng khác nhau.
Đan xong giỏ tre, Từ Diệp lại dạy cách làm chiếu tre, rổ tre, thúng tre, thậm chí cả ghế tre và giường tre.
Phụ nữ dường như sinh ra đã có thiên phú về đan lát, càng ngày càng nhiều sản phẩm tre được tạo ra dưới tay họ, và họ càng đan càng say mê, làm không biết mệt.