Mang Theo Hệ Thống Chống Đói Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân

Chương 6: Thuộc da thú, làm ruộng tìm muối

Editor: Linoko

Beta: B.Gzáb

"Tiểu Bạch, chơi trước đi. Ta sẽ nấu món ngon cho ngươi vào buổi trưa!"

"Ư ư ư ——"

Nhận thấy sự hào hứng của Từ Diệp, Tiểu Bạch cũng vui vẻ lăn lộn.

Cắt một miếng thịt dê to và thịt thú khò khè, chặt vài miếng xương sườn dê, lấy thêm hai đuôi cá hồng sa, Từ Diệp chuẩn bị làm một bữa trưa thịnh soạn.

Chọn một ống trúc mới, ống này khá già nên dùng để nấu canh khá chắc chắn.

Đổ nước sôi vào ống trúc, trước tiên cho xương sườn dê vào, rải thêm vài lát lửa diệm căn và cỏ tím lân, đun sôi để loại bỏ máu và mùi tanh, sau đó vớt xương ra và thay nước mới để tiếp tục hầm.

Trong lúc nấu canh xương dê, Từ Diệp cũng không nhàn rỗi, cắt thịt dê và thịt thú khò khè thành từng miếng nhỏ, sau đó xiên lên que nướng cùng với cá và đặt lên bếp lửa.

Ban đầu chỉ có một hố lửa để nấu canh, Từ Diệp nhanh chóng đào thêm một hố lửa để nướng thịt.

Thỉnh thoảng lật que nướng, rưới thêm chút nước quả mâm xôi vàng và dầu quả chu du, mùi thơm nồng đậm nhanh chóng tỏa ra, khiến người ta thèm thuồng.

Tiểu Bạch bị mùi thơm hấp dẫn, liên tục lăn lộn trên mặt đất và kéo tay Từ Diệp.

"Đợi chút nữa, sắp xong rồi!"

Vuốt ve đầu Tiểu Bạch, Từ Diệp tiếp tục lật que nướng.

Từng giọt mỡ được nướng chảy ra, rơi xuống than hồng, phát ra tiếng xèo xèo.

Từ Diệp cầm một xiên thịt dê óng ánh mỡ, không nhịn được nếm thử, thật ngon quá!

Vị cay nồng và vị tươi ngon hòa quyện, lan tỏa trên đầu lưỡi cùng vòm miệng, làm nổi bật độ mềm mại và ngọt ngào của thịt.

"Ư ư ư —— ư ư ư ——"

Vừa ăn xong một xiên thịt dê, chỉ thấy Tiểu Bạch đứng ngồi không yên bên cạnh.

"Đừng nóng vội! Để ta cho ngươi nếm thử."

Thổi nguội một xiên thịt dê đã nướng chín, rút que nướng ra và đặt thịt lên một chiếc lá to trên mặt đất.

Tiểu Bạch nhanh nhẹn vồ lấy, không sợ nóng mà cắn xé từng miếng thịt dê.

Nhìn dáng vẻ háu ăn của Tiểu Bạch, Từ Diệp không nhịn được cười ha hả: "Đừng vội! Còn nhiều lắm, không ai tranh với ngươi đâu, cẩn thận kẻo bỏng miệng!"

Nếm xong xiên thịt dê, Từ Diệp lại cầm lấy xiên thịt thú khò khè đã nướng chín.

Cắn một miếng, nước thịt bắn ra, dai hơn cả thịt dê.

"Ư ư ư ——"

Tiểu Bạch ăn xong xiên thịt dê, lại bắt đầu lăn lộn đòi ăn thêm.

"Cho đây!"

Lấy một xiên thịt thú khò khè đã nướng chín, thổi nguội rồi đặt lên lá cây, Tiểu Bạch nhào tới ăn ngấu nghiến, thật nhanh như cọp đói vồ mồi!

Ăn xong các xiên thịt, lại giải quyết nốt hai con cá nướng, canh thịt dê cũng đã nấu xong.

Mở nắp lá cây ra, mùi thơm nồng đậm tỏa ra.

Nước canh nấu từ xương có màu trắng sữa, thêm chút gia vị và vài lá rau cải, thật là đủ cả hương sắc lẫn mùi vị.

Trước khi nấu canh, Từ Diệp còn đun sôi ít muối đá tìm thấy trong bụng thú khò khè, thu được ít nước muối để thêm vào canh thịt.

Muối quá ít ỏi, đợi sau này tìm được mỏ muối mới có thể lấy được nhiều hơn.

Lấy một ống trúc nhỏ, dùng muỗng gỗ tự chế múc một bát canh thịt đặt trước mặt Tiểu Bạch đang nóng lòng chờ đợi.

"Ăn từ từ nhé, cẩn thận kẻo bỏng miệng!"

"Ư ư ư ——"

Tiểu Bạch thử liếʍ một ngụm canh thịt, bị nóng đến mức chạy vòng vòng, nhưng rồi vẫn không nhịn được quay lại ăn tiếp.

Từ Diệp cười xoa đầu Tiểu Bạch, rồi bưng một bát canh thịt lên thưởng thức.

Một người một thú uống sạch canh thịt không còn một giọt, no căng bụng đến mức không thể thẳng lưng, lười biếng nằm dài trên chiếu.

Thức ăn gần đây đã đủ, tạm thời không cần đi tìm thêm, có thể bắt đầu thuộc da thú, sau đó trồng ít rau và thảo dược. Khi làm xong những việc này, sẽ đi xa nhà một chuyến để tìm mỏ muối.

Từ Diệp cẩn thận suy nghĩ kế hoạch sắp tới, quyết định đợi vườn rau trồng xong mới đi tìm muối.

Mở giao diện hệ thống, Từ Diệp tìm kiếm cách thuộc da thú trong mục 【Trang phục】. Nhấp vào 【Áo khoác lông gấu】, một luồng thông tin về cách thuộc da lông và may quần áo ùa vào não, đôi tay cũng theo hướng dẫn của hệ thống mà hành động.

Trước tiên ngâm da thú trong nước, sau đó đặt mặt trong da lên trên, trải ra trên gỗ, dùng dao cạo sạch thịt thừa và mỡ còn sót lại khi lột da.

Cạo xong, Từ Diệp thêm vào quả cây phấn đan vừa phát hiện - một loại bồ kết ở dị giới, dùng để làm sạch da lông.

Lặp lại quy trình vài lần, sau đó treo da thú đã rửa sạch lên cây gỗ để phơi khô, như vậy da thú đã được xử lý xong.

Từ Diệp định dùng da dê làm chăn, còn da thú khò khè để may một bộ quần áo.

Lấy xương cá làm kim, khoan lỗ, rồi cắt ít da thú làm chỉ, theo hướng dẫn trong đầu khâu vá thành hình, một chiếc áo choàng đen và một chiếc quần đùi đen đã hoàn thành.

Mặc bộ áo da thú tự chế vào, tuy không mềm mại bằng áo bông nhưng lại bền chắc hơn, Từ Diệp cũng rất hài lòng.

Tiếp theo là trồng rau và thảo dược.

Trước hết cần khai khẩn ruộng đất.

Làm xong một cái cuốc, Từ Diệp định khai khẩn ruộng bên ngoài tường gỗ căn cứ, sau đó dựng hàng rào gỗ bao quanh.

Thời gian trôi nhanh, mấy ngày đã qua.

Mấy ngày nay Từ Diệp đều ở trong căn cứ cuốc đất làm ruộng, khai khẩn được nhiều mảnh vườn nhỏ ngăn nắp.

Gieo hạt giống, trồng thêm một số rau và thảo dược, dùng hàng rào gỗ bao quanh các mảnh vườn, công việc làm ruộng ở căn cứ đã hoàn thành.

Ngoài việc làm ruộng, Từ Diệp còn làm một cái chuồng cho dê con, đặt gần tường gỗ, sau đó dùng hàng rào tre bao quanh để ngăn nó chạy lung tung.

Mấy ngày nay, bẫy lại bắt được thêm hai con dê và một con chim đầu sặc sỡ, Từ Diệp làm vài cái 【Giá phơi thịt】 để phơi khô thịt, tránh bị hỏng.

Làm xong tất cả, Từ Diệp mặc áo da thú, đội 【Mũ rơm】 tự đan, cầm trường mâu, ôm Tiểu Bạch trong lòng, bắt đầu hành trình đi tìm muối.

Đóng cửa gỗ căn cứ lại, để lại đủ cỏ khô và nước cho dê con, mang theo nước và lương khô, Từ Diệp và Tiểu Bạch chuẩn bị đi đến nơi đặt bẫy bắt được thú khò khè trước đây.

Lần trước bắt được thú khò khè ở bẫy đặt gần cửa thung lũng, Từ Diệp đoán mỏ muối có lẽ ở đâu đó gần thung lũng.

Ra khỏi thung lũng, Từ Diệp càng thêm cẩn trọng.

Mấy ngày qua trong thung lũng và căn cứ chưa gặp nguy hiểm gì, nhưng không thể vì thế mà lơ là cảnh giác, dù sao đây cũng là một thế giới nguyên thủy đầy rẫy hiểm nguy.

Vừa len lỏi qua khu rừng rậm, vừa cẩn thận tìm kiếm dấu vết động vật.

Gần mỏ muối chắc sẽ có nhiều động vật qua lại, nếu tìm được bầy dê, có lẽ có thể theo chúng tìm ra mỏ muối.

"Ư ư ư —— ư ư ư ——"

Tiểu Bạch trong lòng bỗng kêu lên, giọng hoảng hốt gấp gáp.

"Sao vậy?"

Từ Diệp nhìn về hướng đó, hệ thống không đưa ra cảnh báo nào, nhưng anh có linh cảm không hay.

Đặt Tiểu Bạch vào sọt tre sau lưng, Từ Diệp nắm chặt trường mâu, lùi lại vài bước, căng cơ, chậm hơi thở, mắt nhìn chằm chằm vào bụi cỏ đối diện.

Vài giây sau, từ bụi cỏ nhảy ra một sinh vật toàn thân đỏ rực, miệng rộng đầy máu.

Chỉ thấy nó có bốn chân to khỏe, cao khoảng hai mét, nanh vuốt sắc nhọn, hai chiếc răng nanh nhô ra, đôi mắt thú lạnh lẽo tham lam.

【Thú Mây Lửa】

【Hung thú, tốc độ nhanh, da lông thượng hạng, bụng là điểm yếu】

【Thức ăn ưa thích: Động vật cỡ lớn】

Sinh vật trước mắt lao vυ't tới, tốc độ cực nhanh, Từ Diệp giơ trường mâu lên đâm nhưng bị nó nhanh nhẹn tránh được.

Bịch!

Thú Mây Lửa nhào xuống đất, cỏ dại văng tung tóe, bùn đất bay tứ tung.

"Không xong! Nó quá nhanh! Phải nghĩ cách khác!"

Từ Diệp lăn lộn trên đất mấy vòng, cái sọt tre sau lưng cũng bị hất văng.

Thú Mây Lửa thấy tấn công không thành, gầm lên một tiếng rồi lao tới lần nữa.

Từ Diệp dồn sức ném trường mâu ra, nhưng vẫn bị tránh được, chỉ sượt qua chân sau của nó.

"Nhanh quá, phải làm sao đây?!"

Trong cơn nguy cấp, Từ Diệp cố gắng bình tĩnh lại, vừa cẩn thận né tránh vừa nghĩ cách đối phó.

"Gào!!"

Bị thương tích, Thú Mây Lửa càng thêm giận dữ, hung hăng nhào tới lần nữa. Lần này Từ Diệp không chạy, mà đứng yên tại chỗ.

"Ư ——"

Một quả cầu trắng bất ngờ bay ra, tức thì húc văng Thú Mây Lửa xuống đất.

Đúng lúc này!

Từ Diệp một tay móc ra túi gia vị đặc chế rải về phía Thú Mây Lửa, tay kia nắm chặt dao găm đâm mạnh xuống.

"Gào ——"

Bị gia vị cay xè mắt, lại bị dao đâm vào bụng, Thú Mây Lửa giãy giụa dữ dội trên mặt đất, cố thoát khỏi Từ Diệp, nhưng anh không chút nương tay, liên tiếp đâm hơn chục nhát cho đến khi nó nằm im bất động.

Ném con dao đẫm máu xuống đất, Từ Diệp lau mồ hôi trên mặt, mệt lả ngồi phịch xuống đất.

Tiểu Bạch chạy tới, ư ư kêu lên với Từ Diệp, có vẻ rất lo lắng.

"Yên tâm, ta không sao, chỉ hơi kiệt sức thôi. Cảm ơn ngươi đã cứu ta vừa rồi."

Từ Diệp không ngờ Tiểu Bạch nhỏ bé vậy mà có sức mạnh lớn đến thế, có thể húc văng Thú Mây Lửa. Ban đầu anh định dùng gia vị khi nó lao tới, nhưng Tiểu Bạch bất ngờ xông ra nên phải thay đổi kế hoạch.

Gia vị chính là dầu quả chu du, vốn mang theo để nấu ăn, không ngờ lại dùng vào lúc này.

"Ư ư ——"

Từ Diệp nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy, thu Thú Mây Lửa vào túi đựng đồ, lấy bình nước trúc ra rửa sạch vết máu trên người.

Bôi thuốc mỡ tự chế lên vết thương, Từ Diệp đeo sọt tre lên lưng tiếp tục lên đường.

Dọc đường đi sau đó không gặp nguy hiểm gì, tuy có chạm trán vài con thú dữ nhưng có vẻ chúng đều bị mùi Thú Mây Lửa trên người Từ Diệp khiến cho e dè, không dám tấn công.

"Trời sắp tối rồi! Tìm một hang động nghỉ chân đã, ngày mai sẽ đi tiếp."

Đi cả ngày, Từ Diệp và Tiểu Bạch đều mệt lả, gần tối mới tìm được một hang nhỏ để trú ẩn.

Nhóm lửa lên, trải tấm đệm từ túi đựng đồ ra đất, Từ Diệp bắt đầu nướng thịt.

"Ư ư ư ——"

Thấy có thịt ăn, Tiểu Bạch lại sốt ruột đứng ngồi không yên.

"Đừng vội, sắp xong rồi."

Xoa đầu Tiểu Bạch trấn an, tay Từ Diệp vẫn lật thịt nướng, trong lòng nghĩ lại chuyện hôm nay:

Thế giới này rất nguy hiểm, có nhiều thú dữ hung hãn. Trước giờ ta vẫn sống an toàn trong thung lũng, nhưng ta hiểu, ta cần phải mạnh mẽ hơn nữa mới có thể tồn tại được ở thế giới này!

Có lẽ thế giới này cũng có con người, rồi sẽ có ngày ta gặp họ. Để hiểu biết về thế giới này, ta cần có sức mạnh tự bảo vệ mình!

Nghĩ đến đây, niềm tin sống sót trong lòng Từ Diệp lại thêm kiên định!

Đưa thịt nướng chín cho Tiểu Bạch, Từ Diệp cũng cảm thấy đói cồn cào.

Tạm gác những suy nghĩ trong đầu sang một bên, Từ Diệp từng miếng từng miếng ăn thịt Thú Mây Lửa.

Thịt Thú Mây Lửa có màu đỏ trong suốt, ăn vào có cảm giác nóng bỏng, rất dai, hơi khó nhai, nhưng Tiểu Bạch bên cạnh ăn ngon lành, đuôi vẫy lên vì thích thú.

Ăn xong bữa tối, Từ Diệp và Tiểu Bạch nằm trong hang động xa lạ. Cửa hang được chặn bằng tảng đá lớn từ túi đựng đồ trong hệ thống, không lo thú dữ xâm nhập ban đêm.

Nhìn qua khe hở cửa hang, thấy trên bầu trời một mặt trăng to một mặt trăng nhỏ, Từ Diệp dần chìm vào giấc ngủ.