Mang Theo Hệ Thống Chống Đói Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân

Chương 5: Tiểu thú nhân xuất hiện

Editor: Linoko

Beta: B.Gzáb

Sáng sớm, Từ Diệp bị đánh thức bởi tiếng sột soạt.

Anh mở choàng mắt, cơ bắp căng cứng.

Chuyện gì vậy?! Có thứ gì lẻn vào?!

Bật dậy nắm chặt trường mâu, Từ Diệp nhìn về phía phát ra âm thanh:

Chỉ thấy, trên mặt đất đầy những mảnh vỏ trứng có hoa văn màu lam, bên cạnh giỏ cá, một sinh vật kỳ lạ đang gặm nhấm một con cá bạc.

"Đây là cái gì vậy?!" Từ Diệp không khỏi trợn tròn mắt.

Sinh vật đó toàn thân phủ lông trắng muốt, đồng tử màu xanh băng, nhưng lại có ba cái đuôi, trên đỉnh đầu còn mọc một cái sừng, trông rất quái dị.

"Chẳng lẽ nó nở ra từ trong trứng?" Nhìn những mảnh vỏ trứng trên mặt đất, Từ Diệp đoán.

Đang khi Từ Diệp đứng một bên quan sát cẩn thận, sinh vật kỳ lạ này ăn hết con cá cuối cùng trong giỏ, rồi bỗng nhiên chạy đến bên chân Từ Diệp, vừa cọ vào chân anh vừa kêu "Anh anh anh".

Thấy vẻ ngây ngô của nó, Từ Diệp bất đắc dĩ, buông trường mâu xuống, ngồi xổm, xách nó lên tay.

Sờ vào rất mềm mại, chỉ to bằng con mèo con, đôi mắt to màu lam long lanh, miệng không ngừng kêu "Anh anh anh", trông thuần khiết vô hại.

"Mày là thứ gì vậy?" Xách lên quăng vài cái, Từ Diệp hỏi.

"Anh anh anh ——"

Nhìn vẻ đáng yêu của tiểu quái vật, Từ Diệp không nhịn được xoa xoa nó.

"Thôi, thấy mày yếu ớt vậy, sau này sống chung với ta nhé. Đặt cho mày cái tên, gọi mày là gì đây? Anh Anh Quái thế nào?"

"Anh anh anh ——"

"Không thích à? Tao thấy rất hợp với mày mà! Hay gọi mày là Chester? Nhưng mày đâu có giúp tao chứa đồ được."

Vuốt ve bộ lông mềm mịn, Từ Diệp cười nói với Anh Anh Quái.

"Vậy gọi mày là Bạch Hi đi! Hi là ánh nắng ban mai, tên thân mật là Tiểu Bạch, thế nào?"

"Anh anh ——" Tiểu Bạch vẫy đuôi, có vẻ rất hài lòng với cái tên.

Ôm Tiểu Bạch vào lòng, Từ Diệp bắt đầu dọn dẹp mớ giỏ tre bị làm rối.

Giỏ đựng rau củ quả vẫn còn nguyên, nhưng giỏ cá thì hết sạch cá.

Vuốt ve Tiểu Bạch đáng yêu, Từ Diệp than thở:

"Mày ăn khỏe thật đấy!"

Dọn dẹp xong hang động, Từ Diệp lấy ít trái cây làm bữa sáng, đưa cho Tiểu Bạch một quả mâm xôi vàng, nó há miệng "Ô" một tiếng nuốt luôn.

Ăn xong bữa sáng, Từ Diệp mặc áo giáp gỗ, chuẩn bị đi kiểm tra bẫy.

Vốn định để Tiểu Bạch ở nhà, nhưng nó cứ đòi theo sau anh anh anh mè nheo.

Không còn cách nào, Từ Diệp đành phải mang nó theo.

Theo sự chỉ dẫn trên bản đồ, họ chậm rãi đi về phía các bẫy.

Chưa tới nơi, Từ Diệp đã nghe thấy tiếng kêu "chít chít" kỳ lạ, chắc là bẫy đã bắt được con mồi!

Hôm qua Từ Diệp đặt ba cái bẫy, nhưng chỉ có hai cái có gài chông, cái đầu tiên không có.

Từ Diệp vui mừng, bước nhanh hơn.

Đến bên cạnh cái bẫy đầu tiên, Từ Diệp thấy bên trong có hai con thú lạ, một lớn một nhỏ.

Lông xanh trắng xen kẽ, đầu hơi giống dê núi, nhưng lông dài hơn, trán có một sừng.

[Độc dương]

[Sừng làm thuốc, bổ gân cốt, thông huyết tiêu sưng. Lông dệt vải]

[Thức ăn: Cỏ dại, rau củ]

Thì ra đây là độc dương!

Nhìn hai con thú trong hố, Từ Diệp đoán đây là một con dê mẹ và một con dê con.

Sừng của dê mẹ dài hơn mười xen-ti-mét, xoắn ốc, trông rất sắc nhọn, nhưng chân nó có vẻ bị gãy khi ngã xuống hố, phải nằm bẹp dưới đáy, còn con dê con thì không ngừng kêu be be quanh dê mẹ.

Cảnh tượng này không làm Từ Diệp mềm lòng. Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé!

"Anh anh anh —— anh anh anh ——"

Tiểu Bạch cứ kêu ầm ĩ về phía hai con dê dưới hố, có vẻ rất hứng thú với chúng.

Từ Diệp xoa đầu Tiểu Bạch, trấn an nó, rồi giơ trường mâu lên, đâm mạnh vào cổ dê mẹ, gϊếŧ chết nó, sau đó kéo xác dê mẹ và dê con ra khỏi bẫy.

Dê mẹ được thu vào thanh vật phẩm, dê con bị Từ Diệp buộc bằng dây cỏ, định mang về nuôi, đợi lớn rồi gϊếŧ thịt.

"Anh anh ——"

Thấy dê con bị Từ Diệp dắt, Tiểu Bạch cứ muốn bắt nó.

"Tiểu Bạch đừng nghịch!"

Từ Diệp giận dỗi vỗ đầu Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch đành cụp đầu, liếʍ mặt Từ Diệp, rồi không vui trốn vào lòng anh.

Con dê con này đầu cũng không nhỏ, chắc ăn cỏ được. Nghĩ vậy nên Từ Diệp mới gϊếŧ dê mẹ để lại nó.

Gài lại bẫy, Từ Diệp đi tìm bẫy khác.

Cái bẫy thứ hai không có thu hoạch gì.

Từ Diệp thất vọng gài lại bẫy cho tự nhiên hơn, rồi chạy đến cái bẫy cuối cùng.

Cái bẫy cuối thu hoạch lớn nhất, bên trong có một con thú gọi là [Khò khè thú]!

Loài này toàn thân đen tuyền, đầu có hoa văn trắng, hơi giống lợn rừng trên Trái Đất, nhưng bốn móng vuốt rất sắc như móng tê tê.

[Khò khè thú]

[Răng nanh sắc bén, giỏi đào hang]

[Thức ăn: Khoáng thạch, sinh vật nhỏ]

Loài này lại thích ăn đá, Từ Diệp không khỏi cảm thán, hơi giống chuột chũi trong truyện "Nạn đói", cứ trộm đá mỗi ngày!

Khò khè thú đã bị chông đâm thủng người, chết không thể chết hơn, Từ Diệp thu nó vào thanh vật phẩm, trang trí lại bẫy rồi không đợi thêm, vỗ đầu Tiểu Bạch, "Đi thôi! Về nhà! Hôm nay thu hoạch phong phú quá! Có phải mày mang may mắn cho tao không?"

"Anh anh ——"

Nghe Từ Diệp khen, Tiểu Bạch vui vẻ dựng đứng ba cái đuôi, lắc lư qua lại, còn thường xuyên quấn lấy cánh tay Từ Diệp.

"Mày có hiểu tao nói gì không đấy? Nhìn mày vui ghê!"

Bị vẻ kiêu ngạo của Tiểu Bạch chọc cười, Từ Diệp xoa mạnh mấy cái lông trắng mềm mại của nó, vui vẻ quay về căn cứ.

Về đến hang động quen thuộc, Từ Diệp đặt Tiểu Bạch xuống đất trước, rồi buộc dê con ở cửa hang, sau đó cầm dao đá ra bên suối xử lý con mồi.

"Anh anh anh ——"

Thấy Từ Diệp lại sắp đi, Tiểu Bạch lại bắt đầu mè nheo, muốn đi cùng.

Từ Diệp chịu không nổi bộ dạng này của nó, đành ôm nó vào lòng, cùng đi ra suối.

"Được rồi, mày ngồi yên đây, đừng chạy lung tung, lát nữa cho mày ăn ngon."

Đặt Tiểu Bạch lên một khoảng đất trống bên suối, Từ Diệp bắt đầu xử lý con mồi hôm nay.

Lột da dê mẹ, Từ Diệp thấy da dê rất to và dày, đủ cho anh ngủ ban đêm.

Ăn trưa xong có thể thuộc da dê một chút, tối dùng làm chăn, Từ Diệp nghĩ thích thú.

Để da dê sang một bên, Từ Diệp tiếp tục mổ dê mẹ.

Nhanh chóng, dê mẹ được mổ xẻ xong, khoảng hơn 70 cân thịt dê, hơn 20 cân xương và nội tạng, đủ ăn một thời gian dài.

Xong dê mẹ, Từ Diệp chuyển sang mổ Khò khè thú.

Da Khò khè thú mỏng nhưng rất chắc, không dễ rách, Từ Diệp phải tập trung lắm mới rạch được.

Mở bụng Khò khè thú, Từ Diệp thấy một cái dạ dày không nhỏ.

Cẩn thận lấy dạ dày ra, cầm trong tay nặng trịch.

Mổ ra xem, bên trong là một số khoáng thạch chưa tiêu hóa hết.

[Muối thạch]

[Dùng bổ sung muối]

[Dùng lấy muối tinh]

[Tiêu thạch]

[Dùng chế băng]

Có muối thạch! Trong này có mấy cục muối thạch!

Vừa thấy thông tin hệ thống đưa ra, Từ Diệp vô cùng mừng rỡ.

Tuyệt quá! Có muối thạch, chứng tỏ gần đây chắc chắn có mỏ muối thạch!

Bất chấp bẩn, Từ Diệp cẩn thận thu gom hết muối thạch và tiêu thạch trong dạ dày Khò khè thú.

Đợi thêm mấy ngày nữa có thể mạo hiểm đi tìm mỏ muối thạch gần đây, muốn sống sót ở thế giới này, muối là không thể thiếu.Từ Diệp âm thầm quyết tâm.

Xử lý xong các con mồi, Từ Diệp mệt đến thẳng không nổi lưng, cố gắng đứng dậy, "Tiểu Bạch, đi thôi! Về nhà thôi!"

...

"Tiểu Bạch? Tiểu Bạch!"

Từ Diệp quay người nhìn, đâu còn thấy bóng dáng Tiểu Bạch đâu.

Vừa tìm kiếm Tiểu Bạch trong bụi cỏ bên suối vừa gọi, Từ Diệp tức đến phát điên.

"Bên ngoài nguy hiểm thế này? Tiểu Bạch chạy đi đâu rồi? Không lẽ bị thú dữ bắt mất rồi! Biết thế đã không mang nó ra ngoài!"

Từ Diệp vừa giận vừa lo, khắp nơi gọi tên Tiểu Bạch.

Đột nhiên, bên cạnh bụi cỏ truyền đến tiếng động.

Từ Diệp quay đầu nhìn, một bóng trắng quen thuộc chui ra.

Là Tiểu Bạch!

Từ Diệp vội vàng chạy tới, ôm chặt Tiểu Bạch.

"Mày chạy đi đâu vậy? Bên ngoài nguy hiểm lắm, bị thú dữ tha đi thì sao?"

"Anh ——"

Bất lực xoa đầu Tiểu Bạch, Từ Diệp bỗng phát hiện trong miệng Tiểu Bạch ngậm thứ gì đó.

[Ngọn lửa căn]

[Dùng khử tanh, làm thuốc]

[Thức ăn (rau củ, gia vị): Cay nồng thơm]

[Thức ăn (dược liệu): Ấm phổi trị ho, giải độc]

[Độ tươi: 30 ngày]

[Chu du quả]

[Dùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ăn ngon, cải thiện tiêu hóa, đuổi trùng diệt khuẩn, làm thuốc]

[Thức ăn (rau củ, gia vị): Vị cay, tính nóng. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ ăn ngon, thúc đẩy tiêu hóa]

[Thức ăn (dược liệu): Ôn trung kiện vị, tán hàn táo thấp]

[Độ tươi: 30 ngày]

"Đây là gừng và ớt của thế giới này sao?" Từ Diệp vừa thấy thông tin hệ thống đưa ra, kinh ngạc thốt lên.

Lấy hai loại thực vật từ miệng Tiểu Bạch ra, Từ Diệp quan sát kỹ, phát hiện hai loại này khác xa so với Trái Đất.

Ngọn lửa căn là dạng rễ dài, toàn thân trắng tinh, còn chu du quả lại tròn tròn đỏ au, giống như cà chua, bên trong chứa hạt sa tế.

"Tiểu Bạch, mày lập công lớn rồi! Hai loại thực vật này mày tìm thấy ở đâu vậy? Dẫn tao đi xem đi."

"Anh anh anh ——"

Tiểu Bạch vui vẻ cọ cọ trong lòng Từ Diệp, rồi nhảy xuống, dẫn Từ Diệp đến chỗ nó phát hiện mấy loại gia vị này.

Xuyên qua bụi cỏ và rừng trúc tím, đi một đoạn đường khá dài, Từ Diệp mới theo Tiểu Bạch đến một khoảng đất trống bằng phẳng.

"Hừ —— không ngờ mày chạy xa thế!"

Từ Diệp mệt đến thở hổn hển, vịn đầu gối thở dốc, vừa ngẩng đầu lên, lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến nói không nên lời.

Trước mắt là một sườn đồi nhỏ, mọc đầy những bông hoa tím to, một cơn gió thổi qua, sóng tím ập đến trước mặt, tạo nên cảnh tượng mộng ảo.

Mới một giây trước Từ Diệp còn đang kinh ngạc trước cảnh đẹp này, giây tiếp theo thông tin hệ thống đưa ra kéo anh về thực tại:

[Tím lân thảo]

[Dùng làm thức ăn, thuốc, vị cay tính bình]

[Thức ăn (rau củ, gia vị): Vị cay, tính ấm, không độc]

[Thức ăn (dược liệu): Giải nhiệt, khư đàm, thúc đẩy tiêu hóa hấp thu]

Đây, đây chẳng lẽ là hành của thế giới này?!

Từ Diệp dở khóc dở cười.

Cảnh đẹp đến mấy cũng không bằng được nằm trên mâm cơm.

Bình tĩnh lại cảm xúc hưng phấn, Từ Diệp lại phát hiện ngọn lửa căn và chu du quả mình cần ở bên cạnh mảnh đất này.

Hái rất nhiều cả ba loại gia vị này, lại đào một ít mang về trồng ở căn cứ, Từ Diệp không ở lại thêm nữa, ôm Tiểu Bạch cùng quay về.

Trước khi về suối rửa sạch ít gia vị cần để nấu bữa trưa, lại bắt đầy một giỏ cá, Từ Diệp vui vẻ trở về căn cứ nhỏ của mình.