Xuyên Việt Chi Tìm Được Mái Ấm Gia Đình Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 12

Lâm Bạch nghĩ đến việc tìm ít cỏ khô để lót dưới tấm da thú, rồi ra hiệu cho Bối Bắc đi cùng.

Bối Bắc vừa rửa xong nồi trở về, thấy Lâm Bạch cõng một chiếc bao, trong đó có một con dao dài, liền hiểu ngay rằng cậu muốn ra ngoài. Bối Bắc cảm thấy áy náy, nghĩ rằng có lẽ Lâm Bạch thấy ngủ trên mặt đất quá cứng. Giống cái không như giống đực, thể trạng không cường tráng, nằm trên đất cứng chắc chắn không thoải mái. Dù có lót thêm da lông cũng không cải thiện được bao nhiêu. Sao mình lại không nghĩ tới chuyện này sớm hơn, thật thiếu tinh tế.

Lâm Bạch đưa dao gọt trái cây cho Bối Bắc, ý bảo y đi cùng. Cậu nghĩ quanh đây có thể tìm được ít cỏ khô, và có lẽ còn tìm thêm thứ gì đó ăn được. Ánh nắng chiếu thẳng vào thảm cỏ trước cửa hang, bầu trời trong xanh, không có cây cối che khuất. Cỏ bị dẫm đạp nhiều nên trông rất lộn xộn. Lâm Bạch quyết định cắt bớt cỏ và phơi khô để không gian thoáng đãng, sạch sẽ hơn.

Bối Bắc nhìn Lâm Bạch dùng dao cắt cỏ, chất đống sang một bên, rồi y cũng làm theo. Y muốn nói rằng mình có thể tự làm, không cần Lâm Bạch phải bận tâm, nhưng nhớ lại những ngày tiếp xúc gần đây, biết cậu sẽ không đồng ý. Vì vậy, Bối Bắc tăng tốc, nghĩ rằng làm nhanh để Lâm Bạch có thể nghỉ ngơi sớm.

Lâm Bạch không yêu cầu Bối Bắc giúp, nhưng biết rằng khi mình bắt đầu làm, chắc chắn y sẽ tới hỗ trợ. Không ngờ Báo Tinh làm nhanh và gọn gàng hơn mình tưởng. Trong khi cậu chỉ mới cắt được một mảnh nhỏ, y đã hoàn thành một mảng lớn, và rất đều đặn. Không như cậu, cắt cỏ như bị chó gặm, chỗ cao chỗ thấp.

Chỉ tốn chút công sức, hai người đã có một khoảng đất bằng phẳng trước cửa hang. Cỏ cắt xong được xếp gọn bên phải cửa hang, phơi dưới ánh mặt trời. Đầu thu, nắng dịu, chỉ cần phơi một chút là có thể sử dụng được.

Trong lúc cắt cỏ, Lâm Bạch tình cờ tìm thấy hai củ cải lớn, cậu vui mừng nhảy cẫng lên. Vậy là không cần phải đi xa mà vẫn có thêm nguyên liệu cho bữa tối, có thể hầm chúng với thịt dê. Nếu tìm thêm được ít hành và gừng thì thật tuyệt. Lâm Bạch biết rằng Bối Bắc chắc chắn chưa từng ăn những thứ này, nhưng vì sống ở đây đã lâu, y hẳn đã nhìn thấy chúng. Vấn đề là Lâm Bạch không biết diễn đạt từ "hành" và "gừng" bằng tiếng của động vật như thế nào, thật phiền phức. Thôi thì từ từ rồi biết.

"Ngươi muốn ăn cái này à?" Bối Bắc nhìn củ cải Lâm Bạch đào lên, nghĩ rằng thứ này có thể ăn sao? Y thường gặp nhưng không biết ăn, mùi của nó rất hăng. Tuy nhiên, nhìn Lâm Bạch vui mừng như nhặt được bảo bối, chẳng lẽ y sai? Có thể là y không biết cách ăn, nhưng có Lâm Bạch ở đây thì không vấn đề gì.

"Ừm, cái này hầm với thịt dê rất ngon và bổ," Lâm Bạch đáp. Điều quan trọng là củ cải này hoàn toàn tự nhiên, không bị ảnh hưởng bởi hóa chất.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Bối Bắc, Lâm Bạch biết anh chàng này chắc chắn chưa từng ăn qua củ cải. Không sao, tối nay cậu sẽ nấu thử cho y ăn.

"Ngươi có biết ở đâu có thứ này không?" Lâm Bạch hỏi, hy vọng tìm thêm được củ cải trắng hoặc những thứ khác có thể ăn được.

"Ừm, phía trước rừng rậm hình như có một mảnh," Bối Bắc đáp. Y từng thấy trong lúc săn thú, nhưng không chịu nổi mùi này.

Có là tốt. Lâm Bạch quyết định sẽ đi nhổ thêm sau khi ăn.

"Ta sẽ đi dạo quanh đây, còn ngươi thì sao?" Lâm Bạch nghĩ mình nên tìm xem gần đây có gì ăn được không, dù sao trước cửa hang hẳn không có nguy hiểm, cũng nên rèn luyện bản thân.

"Ta đi cùng ngươi," Bối Bắc nói. Y không thể để giống cái đi một mình, dù đây là lãnh địa của mình.

Đặt củ cải xuống đất, hai người tiếp tục tiến về phía trước. Lâm Bạch bước đi cẩn thận, ngó nghiêng tìm kiếm, và phát hiện thêm nhiều cây nấm.

Đó là gì? Lâm Bạch tiến tới, thấy nó giống hành lá nhưng dày hơn. Cậu nghĩ, có lẽ mọi thứ ở Yêu giới này đều lớn hơn bình thường. Cắt một cây, ngửi thấy mùi hành, cậu không biết có ăn được không. Quyết định đem về thử, cậu cắt thêm một cây nữa bỏ vào túi.

Tiếp tục đi về phía trước, Bối Bắc theo sát phía sau.

Sau gần một tiếng dạo quanh mà không tìm thêm được gì, hai người trở về hang động. Lâm Bạch nhớ ra bộ quần áo hôm qua chưa giặt, nên nghĩ thừa dịp ánh nắng tốt, đi tắm rửa ở suối nước.

Về đến hang, Lâm Bạch rửa tay bằng nước trong sọ thú, rồi mở valy lấy đồ lót, quần áo sạch và khăn mặt bỏ vào túi. Cậu cầm theo đồ thể thao hôm qua, rồi hỏi Bối Bắc có muốn đi cùng ra suối tắm không.

Nhìn động tác của Lâm Bạch, Bối Bắc đoán được ý định của cậu, nhưng không ngờ cậu lại mời mình. Tim y đập thình thịch, muốn nhìn cậu nhưng lại không dám nhìn, tay chân luống cuống không biết đặt vào đâu. Y nghĩ mặt y nhất định đỏ bừng, thật xấu hổ.

Không để ý đến những thay đổi của Bối Bắc, Lâm Bạch cầm đồ ra khỏi hang động. Dù Báo Tinh không nói gì, nhưng cậu chắc chắn y sẽ đi theo để bảo vệ mình. Nghĩ đến điều này, Lâm Bạch mỉm cười. Không hiểu sao, dù mới chỉ quen Báo Tinh được hai ngày, nhưng cậu cảm thấy như gặp được người thân, cảm nhận được sự ấm áp mà đã lâu cậu không thấy.

Như dự đoán, Bối Bắc đi theo sau. Nhìn mái tóc đen ngắn của giống cái, y tưởng tượng cảm giác khi sờ vào nó. Thân hình thon gọn, vòng eo mềm mại, cảnh tượng đôi chân dài trắng nõn buổi sáng hiện lên trong đầu y. Hiện giờ, chúng được bọc trong chiếc quần. Khi Lâm Bạch bước đi, cặp mông săn chắc lắc lư trước mắt y, khiến tim y như muốn nhảy ra ngoài. Bối Bắc vội dời mắt, thở dài, cố kìm nén sự xao động.

Bối Bắc không muốn bản thân mất mặt trước giống cái. Y không muốn bị xem là kẻ háo sắc, dù trong lòng thực sự có ham muốn. Nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp. Y muốn gắn bó cả đời với Lâm Bạch, không muốn cậu chỉ thấy những biểu hiện bên ngoài của mình. Y cần phải kiên nhẫn. Dù sao, y luôn tự hào về sự kiên nhẫn của mình.

Lâm Bạch không hề biết Bối Bắc đang suy nghĩ gì. Khi đến bên dòng suối, cậu tìm một tảng đá để quần áo. Nước suối trong veo, không sâu, nếu có nguy hiểm cũng dễ dàng nhận ra.

"Ngươi không tắm sao?" Lâm Bạch hỏi Bối Bắc.

Chỉ một câu hỏi đơn giản, Bối Bắc vừa mới bình tĩnh lại, trong lòng lại dậy sóng. Y không dám nhìn Lâm Bạch, sợ không nhịn được mà hôn cậu. Y không dám nói, y sợ phát ra âm thanh lạ. Y lắc đầu, đi tới ngồi xuống bên cạnh tảng đá Lâm Bạch để quần áo. Y không biết rằng một lát nữa, Lâm Bạch sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đến đây lấy quần áo.

Nhìn Bối Bắc im lặng, mặt đỏ bừng, Lâm Bạch mỉm cười. Không ngờ y lại ngây thơ đến vậy. Trong lòng Lâm Bạch muốn trêu chọc, nhưng nghĩ lại, không nên chọc giận y. Ha ha, đợi sau này còn có cơ hội.

Bối Bắc cảm thấy khó xử, không thể nhìn thấy nhưng có thể nghe được tiếng nước và động tác của Lâm Bạch khi tắm, giống như có người cầm cỏ đùa giỡn trong lòng y. Y muốn điên cuồng chạy vào rừng.

Lâm Bạch vui vẻ tắm rửa, nước suối không lạnh, sâu đến eo. Nhìn xuống, cậu thấy chân mình rõ ràng, trong suối có tảng đá, cây rong và cá. Sao buổi sáng không chú ý thấy nhỉ? Cá lớn hơn bình thường, thân màu trắng bạc, bơi quanh mình. Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy người. Lâm Bạch nín thở, bắt cá. Cá không biết tránh, một lần đã bắt được. Nhưng khi bắt được, cậu không cảm thấy thỏa mãn. Cậu thả cá ra, hôm nay không cần ăn. Để chúng sống thêm vài ngày.

Tắm xong, Lâm Bạch bước ra khỏi suối, nước chảy xuống dưới ánh nắng làm cho cậu lấp lánh. Cậu tiến đến chỗ Bối Bắc.