Xuyên Việt Chi Tìm Được Mái Ấm Gia Đình Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 11

Bối Bắc không từ chối khi Lâm Bạch đưa cho y con dao. Trong lòng của Thú Nhân, không có nhiều sự quanh co như vậy, dù ngượng ngùng nhưng y vẫn háo hức muốn thử. Có lẽ Bối Bắc đã sớm xem Lâm Bạch như người một nhà, nên y thoải mái nhận lấy dao, rồi quay người đi xử lý con dê.

Sáng sớm, Bối Bắc đã nhìn thấy độ sắc bén của con dao này và nhận ra nó dễ sử dụng hơn con dao đá của y rất nhiều. Vì vậy, Bối Bắc vốn đã thành thạo trong việc xử lý con mồi, nay có thêm công cụ mới càng khiến y làm việc nhanh hơn.

Lâm Bạch ngồi quay lưng về phía Bối Bắc. Hiện tại cậu vẫn chưa đủ can đảm nhìn trực tiếp cảnh xử lý con vật sống. Trước đây cậu chỉ từng thấy qua cảnh gϊếŧ gà, mà lại chỉ là dùng dao cắt cổ gà.

Dù không nhìn thấy, nhưng mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến Lâm Bạch cau mày. Cậu không đưa tay lên che mũi, vì cậu biết mình phải thích ứng. Không thể chấp nhận việc gϊếŧ chóc ngay lập tức mà phải làm quen từ từ. Nếu không thể vượt qua thử thách này, thì chỉ có nước buộc dây thừng tự tử để tránh về sau bị thú rừng ăn thịt.

Nghe tiếng xoạt xoạt lột da, rút xương phía sau, toàn thân Lâm Bạch nổi da gà, trong lòng lạnh run. Dù không nhìn thấy, nhưng âm thanh ấy quá đỗi kinh khủng.

Bối Bắc vui sướиɠ đắm chìm trong việc xử lý con mồi. Với con dao này, tốc độ làm việc của y nhanh hơn rất nhiều. Đối với Thú Nhân, giá trị sức mạnh luôn được đặt lên hàng đầu. Có sức mạnh mới có thể bảo vệ bộ lạc, bảo vệ tộc nhân và bảo vệ bạn lữ.

Hàng năm, bộ lạc đều tổ chức cuộc thi xếp hạng chiến binh, nhưng chỉ những Thú Nhân trưởng thành mới được phép tham gia. Bối Bắc đã mong đợi ngày này từ rất lâu, cuối cùng cũng đã đến tuổi trưởng thành. Điều may mắn nhất là trong kỳ rèn luyện trưởng thành, y đã gặp được giống cái của mình. Đây là lúc sự nghiệp, tình yêu và gia đình đều thăng hoa. Sang năm, y nhất định phải tham gia cuộc thi và giành được thứ hạng cao để giống cái thấy rằng sống cùng y là đáng giá.

"Bạch, ta xử lý xong rồi. Gói thịt lại, chúng ta về thôi. Không phải ngươi đang tìm cái gì sao? Đi nhìn quanh một vòng, chắc chắn sẽ tìm được." Bối Bắc nói rồi dùng lá cây bọc thịt đã được cắt thành từng miếng nhỏ.

Lâm Bạch quay đầu nhìn thịt Bối Bắc đã xử lý và tấm da đã rửa sạch. Cậu lấy tấm da thú mỏng trong ba lô ra, cùng Bối Bắc bỏ miếng thịt bọc lá vào trong tấm da thú, rồi buộc lại. Da dê đã rửa sạch cũng được trải sang một bên.

Móng và bộ xương dê bị vứt qua một bên, nội tạng được chôn dưới đất. Bộ xương được cạo sạch sẽ, không còn tí thịt nào. Lâm Bạch nghĩ thầm: Gia hỏa này dao kéo thật tốt. Nhưng tại sao lại ném móng dê đi, hầm móng dê ăn ngon biết bao.

Lâm Bạch chạy tới bên Bối Bắc và xua tay ra hiệu: "Chặt móng dê để lại đem về hầm ăn.".

Bối Bắc nghe theo, không thắc mắc, nhanh nhẹn chặt bốn cái móng xuống. Theo yêu cầu của Lâm Bạch, y chặt thêm sáu khúc xương sườn nữa. Bối Bắc không hiểu tại sao Lâm Bạch lại cần những thứ này, vì Thú Nhân chỉ ăn thịt, không ai ăn xương. Nhưng y nghĩ giống cái của mình không giống người thường, những gì Lâm Bạch nói là có ích thì chắc chắn sẽ có ích. Đây giống như nguyên tắc "bạn lữ luôn đúng", và Bối Bắc kiên trì dùng hành động để chứng minh điều đó.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời, vẫn chưa đến giữa trưa, Lâm Bạch lấy trong túi ra một chai rượu, mở nắp uống mấy ngụm. Sau này sợ rằng sẽ không còn nhìn thấy rượu nữa, Lâm Bạch cảm thấy khó chịu.

Cậu đưa cái chai cho Bối Bắc, ra hiệu cho y uống.

Vừa rồi giống cái lấy ra thứ này, Bối Bắc đã nhìn thấy nhưng chưa bao giờ thấy qua, nó có mùi thơm và có vị chua. Cầm thứ mềm mại trong suốt chứa đầy chất lỏng trong tay, y đưa vào miệng và nhấp một ngụm.

Khụ... Khụ khụ... Này, sao lại có vị giống quả chua mà lại có chút ngọt. Nhìn chất lỏng đỏ thẫm, cảm nhận được ánh mắt ấm áp của giống cái, y uống thêm hai ngụm nữa rồi đưa lại cho Lâm Bạch.

Giống cái không có nhiều thứ này. Cậu đến từ bộ lạc xa xôi, sẽ không thể trở về, nên phải để dành lại cho cậu.

Nhìn chai rượu Bối Bắc trả lại, nhìn vào mắt y, Lâm Bạch thật sự hiểu được, sau này đây sẽ trở thành thứ khiến cậu nhớ tới quê hương. Trong mắt Lâm Bạch bỗng nóng bừng, cậu quay đầu nhìn ra dòng suối.

Bối Bắc quan sát thấy sự thay đổi của giống cái, không bỏ sót bất kỳ điều gì. Y không nói gì, chỉ ngồi cạnh Lâm Bạch.

Con báo đã thành tinh này chắc hẳn cũng rất cô đơn.

Sau khi xoa dịu chút phiền muộn trong lòng, Lâm Bạch đứng dậy, cầm hai bao lớn ra hiệu cho Báo Tinh về nhà. Đúng vậy, về nhà.

Bối Bắc nhìn vào mặt giống cái, nở nụ cười thật tươi, biến thành hình thú với tư thế oai hùng.

Lâm Bạch từ trên cao nhìn xuống khu rừng, ý định ghi nhớ lộ trình. Nhưng nhìn từ trái qua phải đều giống nhau, nếu không muốn sau này ra ngoài sẽ bị lạc, chắc còn cần thời gian dài lắm.

Về đến hang động, Lâm Bạch lấy da dê ướt ra và nhờ Bối Bắc treo lên phơi khô. Cậu cất kỹ thịt và móng dê vào góc vách đá. Thức ăn đặt ở bên phải vách đá, còn cái vali của mình thì để bên trái, cạnh da thú lớn.

Buổi chiều phải đi nhặt cỏ khô với Bối Bắc. Đêm qua, dù đã trải hai lớp da thú, nhưng khi tỉnh dậy, toàn thân vẫn cảm thấy đau. Có điều kiện thì không nên chịu khổ làm gì.

Sau khi phơi xong da dê, Bối Bắc ôm một đống củi trở về.

"Ngươi muốn ăn à?" Lâm Bạch hỏi, nhìn bộ dạng này chắc mình đoán không sai.

"Đúng vậy, chúng ta làm thịt nướng đi. À, ta còn muốn uống canh buổi sáng ngươi làm." Giống cái dường như rất buồn, y không biết an ủi ra sao, chỉ có thể ngồi bên cạnh cậu làm bạn.

Lâm Bạch im lặng cầm hai cái nồi đưa cho Bối Bắc, chỉ vào nước trong đầu thú, rồi chỉ vào nồi, và cuối cùng là chỉ về phía dòng suối mà không nói gì thêm.

Bối Bắc nhận lệnh, lập tức bắt tay vào công việc.

Lâm Bạch cũng không ngồi yên, vì còn có thịt rắn, nên cậu quyết định nấu canh. Thịt dê nếu nấu canh thì phải tìm thêm nguyên liệu, chờ buổi chiều rồi tính sau.

Cậu bắt đầu cắt thịt dê và thịt rắn thành từng miếng nhỏ, nếu muốn hầm canh thì phải cắt nhỏ để nấu nhanh hơn. Lâm Bạch suy tính trong đầu và quan sát xung quanh. Cậu thấy có một số loại trái cây bên cạnh, nghĩ rằng nếu nướng thịt mà cho thêm chút nước trái cây sẽ ngon hơn nhiều.

Lâm Bạch cắt những quả lê và các loại trái cây không rõ nguồn gốc mà Bối Bắc hái sáng nay thành từng lát, trộn với thịt rồi xếp lên phiến đá. Cậu thêm một ít hạt tiêu vào đống thịt rồi dùng đũa trộn đều.

Bối Bắc trở về, mang đầy hai nồi nước. Con báo này làm việc nhanh nhẹn, không lười biếng. Lâm Bạch đổ một ít nước từ nồi này sang hai nồi khác.

Sau khi đốt lửa, bắc nồi lên rồi cho thịt và gia vị vào.

Lâm Bạch nhờ Bối Bắc hỗ trợ cắt thịt, một mình cậu không thể cắt nổi mấy chục cân thịt. Bối Bắc không có ý kiến, y nhìn thịt mà Lâm Bạch đã cắt, còn pha trộn với trái cây, y nghĩ chắc chắn sẽ ngon. Nhớ lại hai ngày trước khi ăn thịt nướng của Lâm Bạch, y đã chảy nước miếng.

Lâm Bạch nằm trên da thú nghỉ ngơi, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Bối Bắc dưới ánh nắng, mặt cậu hơi đỏ lên. Bối Bắc làm việc rất nhanh, không lâu sau thịt đã cắt xong, nồi thịt hầm bắt đầu sôi lên, bốc mùi thơm phức.

Bối Bắc ra suối rửa tay xong quay lại, Lâm Bạch bảo y mặc quần áo vào. Cậu không muốn lúc ăn cơm phải nhìn thứ không nên nhìn. Khi mặc vào quần áo mới, Bối Bắc cứ nhìn cậu một cách ngây ngô. Thật là, chỉ là một bộ quần áo thôi mà.

Lâm Bạch cho thêm nấm còn dư buổi sáng vào nồi, đợi sôi rồi mới ăn. Bối Bắc nhóm thêm một đống lửa, dọn xong giá đỡ thịt nướng, rồi để thịt xiên lên. Ngọn lửa bốc cao, thịt nướng xèo xèo, mùi thịt dê và trái cây bay khắp nơi. Thịt nướng lần này cắt khối nhỏ, nhanh chín, chỉ cần rắc thêm ít thì là là có thể ăn được.

Bối Bắc đem xiên thịt nướng đầu tiên cho Lâm Bạch. Cậu chỉ ăn hai miếng rồi đưa lại cho Bối Bắc, ý nói mình thích ăn canh. Biết rõ Lâm Bạch ăn ít, Bối Bắc không kiên trì, nghĩ rằng cậu thích ăn nấm, y sẽ hái thêm. Dù sao nấm cũng đầy rẫy khắp nơi, về bộ lạc y sẽ báo cho mẫu phụ biết thứ này ăn được, chắc mẫu phụ sẽ vui lắm.

Lâm Bạch vừa uống canh rắn vừa nhìn Bối Bắc, tay trái cầm nồi canh, tay phải cầm thịt nướng, vừa ăn thịt nướng vừa húp canh, không ngừng bận rộn.

Bữa ăn này chủ và khách đều vui vẻ. Nếu không phải vì ánh mắt của Bối Bắc luôn dõi theo mình, chắc chắn tâm trạng Lâm Bạch sẽ còn thoải mái hơn.