Lâm Bạch không ngờ rằng chỉ cần đưa cho Báo Tinh hai bộ quần áo là có thể đổi được nụ cười rạng rỡ hạnh phúc nhất của y mà cậu chưa từng thấy. Thật không ngờ, anh chàng này lại dễ thỏa mãn đến vậy. Cậu cảm thấy hài lòng vì đã làm tốt vai trò quản gia khi khiến kim chủ của mình vui vẻ.
Bối Bắc mặc bộ quần áo mới và ra hiệu cho Lâm Bạch: "Bạch, ta muốn đi săn. Ngươi ở lại đây chờ ta." Y làm động tác cắn răng, rồi chỉ tay về phía miếng thịt rắn trong góc hang.
"Ngươi muốn đi săn? Lại bắt rắn à?" Lâm Bạch hiểu ý qua hành động của Báo Tinh và nghĩ rằng y vẫn muốn bắt rắn. Nhưng điều đó thật lạ, vì đã tu luyện thành hình người thì lẽ ra y không cần ăn nữa. Thời gian này nên dành để tu luyện, tranh thủ phi thăng sớm. Cứ tiếp tục như vậy, biết đến bao giờ mới thành tiên được? Dù suy nghĩ như vậy, Lâm Bạch vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
"Đúng vậy, ngươi cứ ở đây. Ta sẽ trở lại ngay. Hang này là của ta, không có Thú Nhân nào khác đến đây đâu." Bối Bắc không biết Lâm Bạch đang nghĩ gì, tiếp tục nói ra một loạt tiếng Thú Nhân. Y nhìn thấy Lâm Bạch bước đến lấy một vật dài, lạnh lẽo và phát sáng từ đống đồ, thứ mà y đã thấy hôm qua.
"Ta muốn đi cùng ngươi, xem có tìm được thứ gì ăn được không." Lâm Bạch nghĩ rằng nếu Bối Bắc thích ăn như vậy, cậu không cần khuyên ngăn. Nguyên tắc quan trọng nhất khi ôm đùi chính là đáp ứng mọi mong muốn của kim chủ, không được phép nói "không".
Lâm Bạch suy đoán rằng trong khu rừng này có thể có nhiều bảo vật và thảo dược. Nếu tìm được thứ gì quý hiếm, cậu có thể mang về đổi lấy tiền, hoặc tốt hơn là bán cho những người luyện đan dược.
"Không được, bên ngoài rất nguy hiểm, có nhiều dã thú," Bối Bắc lo lắng đáp. Giống cái sao có thể đi theo giống đực đi săn? Chuyện này chưa từng xảy ra, quá nguy hiểm. Nếu để giống cái đi theo, lỡ bị dã thú dọa sợ thì sao? Bối Bắc vẫn nhớ rõ khuôn mặt tái xanh của Lâm Bạch khi thấy con rắn lớn hôm qua. Nghĩ đến cảnh đó, y lại đau lòng.
"Không sao đâu, ta sẽ tự bảo vệ mình. Hơn nữa, chẳng phải ngươi cũng sẽ ở đó sao? Ta chỉ đi theo phía sau ngươi thôi," Lâm Bạch tự nhủ mình không thể mãi dựa dẫm vào người khác. Cậu phải rèn luyện bản lĩnh và khả năng chiến đấu của mình. Nếu gặp phải động vật nhỏ thì không sao, nhưng nếu lại gặp con rắn lớn như hôm qua, chẳng phải rất nguy hiểm sao?.
Bối Bắc và Lâm Bạch tranh luận một lúc lâu về việc đi săn. Cuối cùng, Bối Bắc đành phải nhượng bộ.
Hai người rời khỏi hang động. Bối Bắc nhanh chóng cởi bỏ áo và quần, rồi biến thành Báo Đen. Y nằm xuống để Lâm Bạch ngồi lên lưng. Thấy hành động này, Lâm Bạch không ngần ngại leo lên. Dù không hoàn toàn muốn, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác, đặc biệt khi kim chủ đã lo lắng chu đáo như vậy. Hơn nữa, cậu không thể đi bộ một mình trong khu rừng rộng lớn này.
Lâm Bạch mang theo một ba lô nhỏ, trong đó có một con dao dài, một dao gọt trái cây để dùng khi cần, một chai nước và hai gói bánh quy. Cậu nghĩ thời gian đi săn sẽ không kéo dài nên chỉ chuẩn bị đơn giản như vậy.
Khi Báo Đen mở rộng cánh và bay lên, cảnh sắc bên dưới trở nên nhỏ bé dần. Cảm giác này còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cả khi nhìn từ máy bay. Lâm Bạch không còn cảm thấy sợ hãi hay hồi hộp như hôm qua nữa.
Phía dưới là một khu rừng rộng lớn với những mảng xanh thẫm. Thỉnh thoảng, cậu có thể nhìn thấy những dòng sông, suối nước chảy. Tuy nhiên, do là con người, Lâm Bạch không có thị lực mạnh mẽ hay khứu giác nhạy bén, nên không thể nhìn thấy động vật nào di chuyển, chứ đừng nói đến bò sát.
Sau khoảng nửa tiếng bay, Bối Bắc bắt đầu hạ cánh. Khu vực này không rậm rạp như nơi họ sinh sống, tầm nhìn không bị che khuất, giảm thiểu nguy hiểm.
Sau khi một người và một thú đáp xuống, Bối Bắc chỉ thu lại đôi cánh, không cho Lâm Bạch xuống mà tiếp tục cõng cậu xuyên qua khu rừng. Tốc độ di chuyển rất chậm như đang đi bộ, nhưng từng động tác của Bối Bắc rất nhẹ nhàng và cảnh giác, luôn để ý xung quanh để tìm kiếm con mồi.
Lâm Bạch ngồi im lặng trên lưng Báo Đen, nắm chặt lông cổ y, cơ thể nghiêng về phía trước, mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm thứ mình cần.
Đột nhiên, Bối Bắc dừng lại, cơ thể nằm phục xuống, nhìn chằm chằm về phía trước. Lâm Bạch nhìn theo và thấy cách họ khoảng ba mươi mét có vài con vật giống như linh dương, nhưng sừng của chúng rất ngắn và có bộ lông trắng. Trên đầu chúng có thêm một cặp sừng, một con dê? Kích thước của chúng lớn gấp ba lần so với những con dê mà cậu từng thấy. Có lẽ do Yêu giới linh khí rất nhiều, nên các loài động vật đều bị đột biến.
Một vài con dê vẫn đang lặng lẽ gặm cỏ, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang đến gần. Xem ra chúng chưa mở linh trí, Lâm Bạch không khỏi lo lắng cho chúng. Cậu hoàn toàn quên mất rằng mình đang đi săn cùng Báo Tinh và vẫn mang tâm lý của một người sống trong thời đại hòa bình, không hiểu rằng trong thế giới động vật, mạnh sống, yếu chết là quy luật tự nhiên.
Lâm Bạch từ từ leo xuống khỏi lưng Báo Đen, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh, che giấu thân mình sau những bụi cỏ cao.
Đột nhiên, Báo Đen lao ra, tốc độ của y nhanh đến nỗi khiến tim Lâm Bạch đập thình thịch.
Báo Đen không cho dê cơ hội chạy trốn. Y cắn vào cổ con dê gần nhất, máu tươi phun ra. Con dê giãy giụa, cố đá Báo Đen, nhưng sức mạnh của động vật ăn cỏ không thể so sánh với thú săn mồi. Báo Đen dùng hai chân trước mạnh mẽ đè lên thân dê, cắn xé liên tục cho đến khi con dê ngừng cựa quậy. Báo Đen liếʍ máu trên miệng, rồi quay đầu nhìn Lâm Bạch.
Sau khi chứng kiến cuộc chiến giữa Báo Đen và con rắn lớn ngày hôm qua, cảnh tượng này không còn là điều gì quá khủng khϊếp với Lâm Bạch. Khả năng thích nghi của cậu thật sự đáng nể.
Lâm Bạch chạy đến chỗ Báo Đen, phát sầu nhận ra rằng dù mình có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể mạnh bằng một con dê.
Bối Bắc thành công bắt được một con dê, liền quay đầu nhìn Lâm Bạch với ánh mắt chờ đợi sự khen ngợi. Y muốn cho Lâm Bạch thấy rằng, dù về tốc độ hay sức mạnh, y đều là một giống đực mạnh mẽ. Việc thể hiện kỹ năng xuất sắc của mình trước mặt giống cái là điều mà mọi Thú Nhân đều thích làm. Phụ thân của y cũng thường xuyên biến thành hình thú để lấy lòng mẫu phụ. So với y, phụ thân còn thích khoe khoang hơn, thực sự là chưa trưởng thành.
Nhìn vào ánh mắt sáng ngời đầy mong chờ của Báo Đen, Lâm Bạch mỉm cười, đưa tay vuốt ve cái đầu to của y và khen ngợi: "Ngươi thật tuyệt vời.".
Nhận được sự khích lệ và khen ngợi từ Lâm Bạch, ánh mắt Báo Đen không giấu nổi sự kiêu ngạo. Y vui vẻ chạy vòng quanh Lâm Bạch, rồi cúi đầu cọ sát vào đầu cậu. Đây là lần đầu tiên Báo Đen trải nghiệm cảm giác thân thiết này. Trước đây, y từng muốn làm điều tương tự với mẫu phụ, nhưng phụ thân luôn ngăn cản, đẩy y sang một bên. Hai người thường xuyên cãi nhau vì chuyện này. Dù phụ thân rất yêu thương y nhưng không cho phép y tiếp cận mẫu phụ khi ở hình thú. Bối Bắc cảm thấy mình thật đáng thương. Vì vậy, lần này y không kiềm chế được sức lực, khiến Lâm Bạch bị đẩy lảo đảo.
Lâm Bạch bật cười: "Haha, không sao đâu, đừng lo lắng." Cậu coi Báo Đen như một chú chó săn lớn, vừa săn mồi thành công đang tìm kiếm lời khen ngợi từ chủ nhân. Với tâm trạng thoải mái, Lâm Bạch vuốt ve đầu Báo Đen vài lần. Ngoại trừ mùi máu tươi và vết máu dính lên quần áo, bầu không khí xung quanh vẫn rất ấm áp và dễ chịu.
Để tránh mùi máu thu hút các loài thú khác, Bối Bắc ra hiệu cho Lâm Bạch ngồi lên lưng mình, rồi y bay lên cùng con dê trắng trong miệng.
Lâm Bạch cảm thấy hơi bực bội vì cậu chưa tìm thấy bất kỳ vật có giá trị nào. Nhưng chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ biết ngồi im lặng. Tuy nhiên, sau mười phút bay, họ đã hạ cánh xuống đất. Hả? Đây không phải là chỗ mà chúng ta đã gặp nhau hôm qua sao?. Có vẻ như Báo Đen lo lắng người khác sẽ cướp mất con mồi, thật là thông minh.
Bối Bắc thả Lâm Bạch xuống, rồi biến lại thành hình người. Y nói với Lâm Bạch rằng muốn làm thịt con dê trắng và dặn cậu theo sát mình. Lâm Bạch hiểu rõ ý định của Báo Đen, biết rằng y chỉ muốn bảo vệ mình nên gật đầu đồng ý. Cậu rút dao gọt trái cây từ trong ba lô đưa cho Báo Đen, vì cậu không thấy y cầm dao, chẳng lẽ y dùng móng vuốt? Nhưng mà dùng dao sẽ nhanh hơn.
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Bạch hoàn toàn quên rằng nếu Báo Đen đã tu luyện đến mức cao, y không cần dùng bất kỳ công cụ nào. Chỉ cần sử dụng pháp thuật là đủ. Dù thông minh đến đâu, đôi khi người ta vẫn có những suy nghĩ đơn giản không hợp lý.