Xuyên Việt Chi Tìm Được Mái Ấm Gia Đình Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 9

Trên đường trở về hang đá, Bối Bắc từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của thịt rắn nướng. Tuy nhiên, mùi này khác hẳn với mùi mà y thường nướng, như có thêm một loại hương vị nào đó mà y không biết. Chắc chắn là giống cái đã thêm vào một loại gia vị đặc biệt. Bối Bắc cảm thấy vui vẻ vì nghĩ rằng mình sắp được thưởng thức một món ăn ngon. Với niềm vui rộn ràng, Bối Bắc nhanh chóng tăng tốc trở về. Lúc này, Lâm Bạch đang ngồi bên bếp lửa, vừa ăn trái cây không rõ tên, vừa chăm chú nhìn nồi canh thịt rắn đang sôi sùng sục, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

"Ngươi về rồi," Lâm Bạch lên tiếng khi thấy Bối Bắc bước nhanh về phía mình, đôi mắt lấp lánh ánh vui mừng. Cậu nhanh tay đón lấy nồi và nấm mà Bối Bắc đã rửa sạch sẽ và bọc bằng lá cây.

Lâm Bạch hiện tại không còn sợ Báo Tinh nữa. Thử hỏi, nếu muốn ăn thịt cậu, y có cười với cậu không? Có nhận những công việc cậu giao không một chút oán giận không? Có dạy cậu ngôn ngữ, à đúng hơn là thú ngữ không? Suy bụng ta ra bụng người, Lâm Bạch nhận ra mình thật may mắn. Cậu còn được ngủ trên da lông của y, ăn thịt của y, và có được sự bảo vệ của y. Cậu cảm thấy như mình đang lợi dụng người khác. Những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Lâm Bạch khi cậu đang chuẩn bị bữa sáng.

"Bạch, ngươi coi ta đã rửa sạch chưa?" Bối Bắc hỏi. Dù biết tên đầy đủ của Lâm Bạch, nhưng y cố chấp chỉ gọi một chữ. Lâm Bạch không sửa và cũng không quá phiền lòng về việc này, nghĩ thầm: "Chỉ cần kiên trì, cuối cùng sẽ thành công." Cậu hoàn toàn quên rằng đây chỉ là vấn đề tên gọi, so với chuyện quan trọng cả đời thì chỉ là chuyện nhỏ.

"Rất tốt!" Lâm Bạch giơ ngón tay cái lên. Cậu nghe nói việc khích lệ người khác không chỉ tạo thiện cảm mà còn làm cho họ cảm thấy hạnh phúc, vì thế Lâm Bạch không tiếc lời khen ngợi.

Được Lâm Bạch khen ngợi, Bối Bắc hăng hái cho nấm vào nồi nước dùng. Cả hai nhìn vào nồi canh tỏa hương thơm phức. Bối Bắc ngạc nhiên vì thịt nấu trong nước lại có vị mạnh hơn so với bình thường. Trong bộ lạc, mọi người ăn uống khá đơn giản, chỉ có một vị, nhưng giờ đây, món ăn này có hương vị đặc biệt hơn.

Nhìn vào nồi không chỉ có thịt mà còn có nhiều thứ khác, hương vị khác có lẽ là do chúng, canh không cần bỏ thêm muối vì thịt đã được ướp muối trước khi cho vào canh, khiến nó có vị mặn vừa phải.

Lâm Bạch khuấy đều nồi canh để hương vị của nấm và thịt quyện vào nhau, tạo nên một món ăn hấp dẫn và đặc biệt. Bối Bắc chuẩn bị đi nướng thịt, Lâm Bạch cũng qua để phụ giúp. Giá nướng được làm từ những thanh gỗ dày, còn xiên thì làm từ những thanh tre mỏng, to bằng đầu ngón tay và có đầu nhọn. Tổng cộng có ba xiên được dùng luân phiên.

Bối Bắc nhìn thấy con dao mà Lâm Bạch lấy ra buổi sáng. Nó ngắn hơn con dao dài mà cậu dùng ngày hôm qua, nhưng khi nhìn kỹ, Bối Bắc nhận ra rằng con dao này sắc bén, cứng cáp và nhanh nhẹn hơn nhiều so với dao đá của mình. Y cầm trên tay, vuốt ve mãi không thể buông tay.

“Dao,” Lâm Bạch nói.

“Dao,” Bối Bắc lặp lại và dạy Lâm Bạch từ "dao" bằng ngôn ngữ của mình.

Bối Bắc lo việc xiên thịt, trong khi Lâm Bạch phụ trách nướng và phết gia vị. Nước sốt ngọt đã được pha loãng, vì nếu đặc quá khi nướng thịt sẽ bị khô. Hôm qua, do vội vàng, Lâm Bạch đã dùng trực tiếp mà không pha loãng.

Lâm Bạch lấy ra một gói bột ớt từ trong túi, cho một ít lên thịt nướng. Nếu Báo Tinh không ăn được cay, thì cậu sẽ ăn.

Trong hang động, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng trôi qua và nồi canh cũng sắp chín. Lâm Bạch bưng nồi xuống, đặt lên mặt đất, rồi nhấc một chiếc nồi thép nhỏ hơn lên bếp, thêm vài thanh củi. Cậu thả nấm và thịt rắn vào, rồi thêm chút gia vị hầm tiếp tục nấu.

Bên cạnh, gần sáu cân thịt đã được nướng chín. Lâm Bạch dự định vừa nướng vừa ăn. Cậu lấy ra hai chiếc nồi thép nhỏ, kích thước tương đương với những bát canh cỡ vừa ở nhà, rồi rửa sạch bằng nước từ sọ động vật.

Bối Bắc nhìn qua Lâm Bạch đang bận rộn, lòng cảm thấy ngày càng viên mãn. Cuộc sống của hai người quả thật tốt hơn là chỉ một mình. Trước đây, mẫu phụ đã muốn giới thiệu cho y một giống cái, nhưng y từ chối. Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải là Lâm Bạch, mà là một người khác thì có lẽ y sẽ chạy xa tám thước. Tốt nhất là nên tự mình tìm kiếm hạnh phúc.

Lâm Bạch múc canh vào hai nồi nhỏ đã rửa sạch, đưa cho Báo Tinh nồi nhiều thịt ít nấm. Nồi còn lại cho mình chỉ có vài miếng thịt, còn lại toàn là nấm, vì cậu không tìm được loại rau khác.

"Cảm ơn," Báo Tinh nói khi nhận nồi canh từ tay Lâm Bạch. Y nhìn vào thịt và nấm bên trong, ngửi thấy mùi thơm quyến rũ, miệng ứa nước miếng không thể kiềm chế được mà lập tức nếm thử. Y ăn miếng này đến miếng khác, không thể ngừng lại.

"Có nóng không?" Lâm Bạch nhìn Hắc Báo Tinh ăn nhanh như gió cuốn mà không chút để ý đến việc bị bỏng. Cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ da dày lông dày còn thêm lớp giáp nữa sao. Cầm lấy thìa, Lâm Bạch bắt đầu ăn từ từ, cảm nhận vị tươi ngon của thịt hòa quyện với hương thơm của nấm. "Thật tươi ngon, hương vị nguyên bản." Ở thành phố, cậu đã lâu không còn được thưởng thức những món ăn có hương vị tự nhiên như thế này.

Bối Bắc vừa ăn canh vừa thưởng thức thịt nướng, cả hai món với cách chế biến khác nhau đều khiến y thích thú. Y tránh xa những miếng thịt nướng có ớt, thậm chí còn hắt hơi vài lần vì mùi cay. Loại thực phẩm kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến y phải giữ khoảng cách. Ngược lại, thấy Lâm Bạch ăn mà không có vấn đề gì, thậm chí còn ăn nhiều hơn cả tối qua, nhưng hiển nhiên lượng ăn của cậu so với hắn vẫn là một trời một vực.

Sau khi ăn no, Bối Bắc chủ động bưng nồi lớn nồi nhỏ ra suối rửa. Lâm Bạch thì ngồi trên thảm lông, mơ màng nhìn lên bầu trời đầy sao. Người ta có xu hướng buồn ngủ khi no, khi không buồn ngủ sẽ nghĩ lung tung, cậu nghĩ đến Báo Tinh: người này siêng năng, biết săn bắn, mạnh mẽ, biết nấu ăn, cẩn thận, giỏi quan sát và có trách nhiệm. Nếu người này ở xã hội hiện đại, chắc chắn sẽ có nhiều người theo đuổi y.

Báo đen đang vui vẻ rửa bát bên suối không biết rằng mình đã được giống cái mình thích trao tặng danh hiệu "Người đàn ông tốt nhất mọi thời đại". Dù mới quen nhau một ngày, Lâm Bạch đã có cái nhìn rất cao về Bối Bắc.

Khi Bối Bắc trở lại với những cái nồi sáng bóng, y thấy Lâm Bạch đang trầm ngâm. Y đặt đồ xuống đất, đi tới trước mặt Lâm Bạch... ngồi xổm xuống!!.

Lâm Bạch cạn lời...

Cậu nghĩ thầm: "Chắc tên này không có quần, nhìn hang động sạch sẽ thế này, có lẽ y nghèo đến mức không mua nổi quần?".

Haiz... Tại sao yêu quái tu luyện lại không chú ý đến ngoại hình? Dù gì cũng phải có ít nhất một cái quần chứ?.

Bối Bắc vốn định nói chuyện với Lâm Bạch để tạo cơ hội giao lưu tình cảm trước khi đi săn. Nhưng khi y vừa ngồi xổm xuống, Lâm Bạch đã đứng dậy, đi tới chiếc hộp, mở ra và lục lọi lấy ra một thứ trông giống như thứ mà cậu đang mặc, nhưng ngắn hơn. Bên cạnh đó, còn có một thứ nữa, hình như là váy?. Bối Bắc chưa kịp hỏi thì Lâm Bạch đã quay lại và nói: "Bối Bắc, đây là quần áo để cho ngươi mặc.".

Lâm Bạch ra hiệu cho Bối Bắc mặc vào. Cái quần đùi này là quà tặng của một công ty viễn thông khi cậu tham gia các hoạt động quảng bá tại trường đại học. Các công ty lớn thường tổ chức sự kiện quảng bá sản phẩm tại trường và tặng quà như thực phẩm và quần áo cho sinh viên tham gia. Lâm Bạch thường không quan tâm nhiều đến chuyện này, lần này lại mang về hai cái quần đùi và một vài chiếc áo in logo sản phẩm của công ty.

"Cho ta?" Bối Bắc cố nén sự phấn khích nhận lấy quần áo, rồi mặc vào dưới sự hướng dẫn của Lâm Bạch. Từ nhỏ đến giờ, y chưa từng mặc quần áo, chứ đừng nói đến loại mềm mại như thế này. Bối Bắc cẩn thận sờ thử, cảm nhận sự thoải mái. Tuy nhiên cái quần này có vẻ hơi ngột ngạt nếu kẹp lấy cái kia thì..., nhưng có lẽ sẽ quen dần. Dù sao, Lâm Bạch vẫn luôn mặc cái này mà.

Chiếc quần quá rộng đối với Lâm Bạch, nhưng khi Bối Bắc mặc vào, nó trở thành quần bó sát, tôn lên hình dáng cơ thể khỏe mạnh, có thể so sánh với các huấn luyện viên thể hình. Chiếc quần dài đến đầu gối, may mà phần lưng quần có dây thung, nên không quá chật.

Bối Bắc cẩn thận vuốt ve quần áo mới, không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Y muốn chạy ra ngoài, nhảy lên, và gầm rú trong niềm vui sướиɠ, nhưng cố gắng kiềm chế. Niềm vui của y chỉ thể hiện qua nụ cười rộng trên khuôn mặt, đến mức miệng gần như ngoác ra tới mang tai.