Xuyên Việt Chi Tìm Được Mái Ấm Gia Đình Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 13

Dưới nước, Lâm Bạch không cảm thấy lạnh, nhưng vừa lên bờ đã bị gió thổi qua, khiến cậu rùng mình.

Bối Bắc không xuống nước mà luôn cảnh giác xung quanh. Vì vậy, từng tiếng động của Lâm Bạch trong nước đều lọt vào tai y. Toàn thân y ngứa ngáy, muốn lao xuống nước ôm chặt lấy giống cái, chỉ có như vậy mới cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng Bối Bắc chỉ có thể nhẫn nhịn trong lòng. Chỉ khi nghe thấy tiếng Lâm Bạch bước ra khỏi nước, y mới quay lại. Ánh nắng chiếu lên thân hình của giống cái, tựa như phủ một lớp vàng, trông thánh khiết và cao quý. Bối Bắc nhìn từ khuôn mặt rạng ngời của Lâm Bạch, cổ thon dài, eo nhỏ, bụng dưới, vật nhỏ giữa hai chân và bàn chân... Mọi thứ đều hiện ra rõ ràng trước mắt y.

Mãi cho đến khi Lâm Bạch tiến lại gần Bối Bắc, lấy khăn mặt từ trong túi ra lau nước trên người, y mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt vô tình nhìn về phía háng của Lâm Bạch, nơi vật nhỏ đang lung lay theo động tác lau nước. Bỗng dưng, một tia sáng đen lóe lên, một con Báo Đen lớn đột ngột xuất hiện cạnh chân Lâm Bạch.

Lâm Bạch cảm thấy buồn cười. Dù cậu có vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh, nhưng lại khá nhạy cảm. Làm sao có thể không nhận ra sự biến đổi của Báo Đen. Cậu chỉ muốn xem con báo này có ý gì, sao lại nhìn chằm chằm vào mình. Có thể y chưa từng thấy cơ thể con người? Chẳng lẽ y là yêu quái duy nhất trên ngọn núi này tu luyện thành người? Hay yêu quái dù có thể biến hình vẫn giữ nguyên bản chất, chỉ gặp mình và chưa từng thấy ai khác? Lâm Bạch phân tích trong lòng, không nhận ra rằng chính những hành động vô ý của cậu đã dẫn dụ Báo Đen không thể kìm nén du͙© vọиɠ của mình.

Thay quần áo xong, Lâm Bạch lấy quần áo dơ ra ngồi trên phiến đá nhỏ bên bờ suối bắt đầu giặt. Bột giặt là một chiếc túi nhỏ được tặng khi mua dầu gội lần trước. Hôm nay cậu tắm trực tiếp bằng nước không xài xà bông, vì mang nhiều đồ rất phiền phức. Nghĩ đến lần sau tắm sẽ mang theo, nhưng mà ở đây không có ai bán nên cậu phải xài tiết kiệm.

Báo Đen từ khi biến thành hình thú liền không nhúc nhích, nằm rạp trên mặt đất. Bối Bắc vừa rồi thực sự muốn phát điên, nhưng không thể bỏ mặc giống cái, lại sợ sự biến hóa của thân thể bị phát hiện, đành phải biến thành hình thú. Nằm như vậy ít nhất có thể che giấu du͙© vọиɠ của mình. Nhìn Lâm Bạch giặt quần áo, đưa lưng về phía mình, Bối Bắc lấy hai chân trước khoác lên đầu, bịt mắt, chỉ để lộ tai. Mắt không thấy thì tâm không phiền. Thỉnh thoảng, Lâm Bạch quay đầu lại và nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Báo Đen, trong lòng cậu càng thêm ấm áp.

Một người một thú, một ngồi một nằm, một động một tĩnh. Dù không có sự tương tác, họ đã cùng nhau trải qua buổi chiều một cách hòa hợp và yên bình.

Trên đường về, Bối Bắc giúp Lâm Bạch cầm quần áo. Y suy nghĩ làm cách nào để thổ lộ tình cảm với Lâm Bạch, và vào lúc nào là thích hợp. Hiện tại, họ chưa nói cùng một thứ tiếng; nếu có thể hiểu nhau thì không sao, nhưng nếu hiểu lầm thì không hay. Có lẽ y cần cố gắng trò chuyện với Lâm Bạch nhiều hơn, không thể chỉ diễn tả mà không nói ra lời.

Lâm Bạch phơi quần áo trên những gốc cây bên ngoài hang động. Những gốc cây này trông như bị phá hủy một cách bạo lực, mặt ngoài mấp mô và đầy gai. Đếm qua, có tất cả mười tám gốc cây. Thà dùng gốc cây này làm thớt còn tốt hơn so với phiến đá. Vì vậy, cậu ra hiệu bảo Bối Bắc dùng dao dài để làm một cái thớt.

Bối Bắc hiện tại luôn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Lâm Bạch. Y không dùng dao dài, mà từ đâu đó tìm ra một thứ giống như dao xương để chặt cây. Bằng sức mạnh của mình, hơn 20 phút sau, Bối Bắc đã chặt được một khối gỗ, sau đó ngồi xuống bắt đầu mài.

Lâm Bạch nhìn Bối Bắc làm thớt, mình thì cầm dao gọt trái cây đi dạo xung quanh, không rời khỏi tầm mắt của Bối Bắc. Cậu phát hiện và đào được ba củ cải trắng to, cùng với một đống nấm, ôm tất cả trở về.

Một mặt của thớt đã mài xong, Lâm Bạch không để Bối Bắc mài mặt kia, vì chỉ cần dùng một mặt là đủ, không cần phí công mài cả hai mặt.

Bối Bắc được Lâm Bạch bảo đi lật cỏ, rồi lại bị sai đi rửa củ cải. Y dùng sọ thú chứa nước, rồi quay lại tiếp tục rửa thớt. Y tẩy sạch gỗ vụn và bỏ vỏ cây xung quanh. Sau đó, Bối Bắc lấy thêm hai sọ nước, cứ thế chạy qua lại giữa hang đá và dòng suối bốn, năm lần, không ngừng nghỉ và hỏi Lâm Bạch có cần làm gì nữa không, làm mãi nhưng không thấy mệt.

"Ngươi buổi tối ăn cơm không?" Lâm Bạch hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án.

"Ăn chứ, ngươi mệt à? Để ta làm cho." Bối Bắc không hiểu sao giống cái lại hỏi vậy. Có lẽ hôm nay không có nghỉ ngơi, nên cậu mệt. Lúc này, mặt trời vẫn còn treo cao trên bầu trời, nếu giống cái mệt mỏi, y sẽ tự làm đồ ăn cho cậu.

"Ừ, vậy một lát ta làm." Lâm Bạch đáp.

Nhìn ra ngoài thấy mặt trời sắp lặn, Lâm Bạch nghĩ quần áo chắc không kịp khô, nhưng cũng không thể để ngoài trời. Cậu nghĩ đến việc dùng vài cành cây dài để làm một giá đỡ đơn giản.

Lâm Bạch lấy một cây gậy, ra hiệu cho Bối Bắc chặt vài cành cây. Bối Bắc nhảy lên cây đối diện, dùng dao xương chặt mấy cành cây rồi nhảy xuống, bỏ hết lá cây. Cả hai cùng cắt cành cây thành bốn đoạn ngắn và một đoạn dài. Lâm Bạch cắt hai tấm da thú, đan chéo hai cành ngắn rồi buộc lại. Bối Bắc học theo buộc hai cành còn lại, rồi cắm vào đất cố định lại. Hai cành cách nhau khoảng ba thước, phía trên đặt cây dài. Lâm Bạch treo quần áo lên giá và yêu cầu Bối Bắc treo tấm da dê săn được lên. Cậu sờ tấm da dê, thấy nó gần như khô, nghĩ rằng buổi tối phơi thêm là có thể sử dụng được.

Bối Bắc lần đầu thấy loại giá đỡ này, vui vẻ chạy quanh nó, miệng thì thào, rồi đi tìm thêm mấy cành cây làm một cái giá nhỏ, mang vào hang cho Lâm Bạch xem. Y nói buổi tối sẽ dùng giá đỡ này để nướng thịt, tiện lợi hơn cái cũ nhiều. Nhìn Báo Đen vui mừng vì học được điều mới, Lâm Bạch cảm thấy còn có thể dạy y nhiều điều về sinh hoạt, và hiểu được niềm vui của người làm thầy.

Lâm Bạch nằm nghỉ trên ba lớp da thú, nhớ lại thời học sinh, ít rèn luyện và chỉ tham gia ba lần dã ngoại sinh tồn. Hai ngày nay luôn trong trạng thái lo lắng và sợ hãi, tuy không làm gì nhiều nhưng cậu vẫn căng thẳng và mệt mỏi. Nghĩ ngợi một hồi, cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Bối Bắc ở bên ngoài làm thêm hai cái giá phơi quần áo cho Lâm Bạch, xếp cạnh chiếc đầu tiên. Khi vào hang, y thấy Lâm Bạch đã nằm ngủ trên tấm da thú. Bối Bắc ngồi xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt yên bình của cậu, cảm giác như có một dòng nước ấm chảy vào lòng. "Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi rất đẹp. Làm sao ta có thể không mê mẩn ngươi? Nhưng ngươi dường như không để ý đến ta, giấu quá nhiều bí mật trong lòng. Ta nhất định phải làm cho ngươi hiểu rõ, nhất định phải bước vào trái tim ngươi.".

Lâm Bạch mơ một giấc mộng, thấy mình trở về trường học, gặp lại thầy cô, bạn bè và gia đình, nhưng không thấy chính mình. Cậu như cơn gió nhẹ, bay lượn trên không, nhìn ngắm thành phố nhộn nhịp, đám đông rộn ràng, cảnh vật quen thuộc. Đột nhiên, cậu cảm thấy có người kéo mình, cậu không muốn đi nhưng không có sức lực. Trong lúc giãy dụa, Lâm Bạch mở mắt, thấy Bối Bắc với biểu cảm lo lắng. Bàn tay cậu bị nắm chặt bởi một bàn tay mạnh mẽ. Bối Bắc không nói gì, chỉ nhìn im lặng lo lắng nhìn cậu.

Cuối cùng, Lâm Bạch không thể quay về.

Dù có quay về, cậu vẫn cô độc. Nhưng ở đây, ít nhất sẽ có một con thú luôn bảo vệ cậu khi gặp nguy hiểm, giúp đỡ khi khó khăn, ở bên cạnh mà không chút oán giận, và nắm chặt tay cậu khi cậu hoảng sợ vì giấc mơ. Con người sống trên đời, gặp được một ai đó đối xử chân thành với mình, dù là người hay thú, cũng đáng để thỏa mãn.

Sau hai ngày ở thế giới khác, Lâm Bạch đã suy nghĩ thấu đáo và cảm thấy an lòng. Cậu cảm giác cơ thể nhẹ nhõm, nở một nụ cười vui vẻ đã lâu không thấy.

Lâm Bạch luôn là người quyết đoán, không do dự, không bàng hoàng, không dừng bước khi đã nhận ra sự thật. Đó là Lâm Bạch, dù lãnh đạm nhưng tuyệt đối có dũng khí và trách nhiệm.

“Cảm ơn, Bối Bắc.” Lâm Bạch nghiêm túc nhìn vào mắt Bối Bắc.