Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 16

Vào tối thứ Năm, trời lại bắt đầu mưa phùn ở Liễu Thành. Toàn bộ thành phố có những hình ảnh phản chiếu rõ ràng và mờ ảo trên mặt đất, không khí bên ngoài nóng nực và ngột ngạt, dường như yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng Phương Du nghe thấy âm thanh của Đàm Vân Thư lớn hơn trước.

Có lẽ vì khả năng cách âm tốt của khách sạn đã khiến Đàm Vân Thư dám làm điều này.

Đúng vậy, họ đã thuê một phòng.

Nghĩ đến sự tiếc nuối lần trước, Đàm Vân Thư cuối cùng quyết định ngủ ở khách sạn, nơi chỉ cách văn phòng thực tập của Phương Du hai km, nói rằng nàng muốn bù đắp.

Điều khác biệt là lần này nàng không đóng sầm cửa bỏ đi.

Rèm cửa được kéo chặt, không có ánh sáng ban đêm lọt qua.

Phương Du ngồi trên giường điều hòa hơi thở, trong khi Đàm Vân Thư ngồi trên đùi cô thở hổn hển.

Hai người rất gần nhau, khi cúi đầu xuống sẽ nhìn thấy vai, cổ và xương quai xanh của nhau. Nhịp điệu hơi thở cũng hỗn loạn và đồng bộ.

Họ vừa xong một lần nữa.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt, khiến lớp mồ hôi mỏng đặc biệt lộ rõ.

Phương Du đặt tay lên eo Đàm Vân Thư, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Cô mím môi, im lặng cảm nhận. Hai giây sau, cô lại cúi đầu, chậm rãi hôn vào vai Đàm Vân Thư.

"Không muốn nữa... Phương Du." Giọng nói nhẹ nhàng của Đàm Vân Thư vang lên bên tai cô.

Phương Du không đáp lại, tiếp tục hôn, đầu tựa vào cổ nàng.

Cổ của Đàm Vân Thư có những đường nét đẹp, trắng như ngọc, mịn màng và thanh tú. Chà, còn có vị rất ngon.

Để không lưu lại dấu vết đáng chú ý, cô hôn rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến người ta ngứa ngáy.

Đàm Vân Thư ôm Phương Du, nàng vẫn chưa hoàn hồn nên nhắm mắt lại, lúc này nàng co rúm lại vì bị Phương Du hôn, lông mi run lên hai lần, trong mắt dường như có một lớp nước, quyến rũ hơn bình thường.

Một lúc sau, nàng đưa tay ra ôm lấy cổ Phương Du, yêu cầu Phương Du nhìn mình.

Phương Du đã tháo kính ra, trông khác hẳn mọi ngày.

Bình thường khuôn mặt cô trông thuần khiết đáng yêu, lúc này lộ ra sự hứng tình/mùi ham muốn, đôi mắt cô nửa nhắm nửa mở, đuôi mắt ửng hồng khiến cô trông giống như một quả đào thơm ngon.

Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào đôi môi vẫn còn ướt của cô.

Hình dáng đôi môi đẹp như cánh hoa. Khi không vui thì hạ xuống, khi vui thì khóe môi cong lên. Nhưng dù nhìn thế nào thì cũng rất muốn hôn, trải nghiệm thậm chí còn tốt hơn vẻ ngoài của nó.

Lúc này, Phương Du nhìn chằm chằm vào Đàm Vân Thư, đôi môi mở ra và khép lại, khi cô nhìn chăm chú và nói nhỏ: "Đừng để điều đó xảy ra lần nữa, Đàm Vân Thư."

Cô không biết đó là một lời thỉnh cầu hay một lời thông báo, cô chỉ cảm thấy trong lòng không thể tránh khỏi có chút chua chát.

Bởi vì Đàm Vân Thư chưa từng đề cập đến việc chụp ảnh chung, có phải nàng không ý thức được? Nhưng... cô cũng không nên chủ động nói về vấn đề này, phải không?

Đôi mắt của Đàm Vân Thư hơi cong và nàng trả lời: "Được rồi, điều đó sẽ không xảy ra nữa."

Nói xong, nàng cúi người, lông mi dài nhẹ nhàng khép lại như cánh bướm, áp vào đôi môi mềm mại của Phương Du.

Phương Du nhận được tín hiệu của nàng, đầu ngón tay không còn nán lại tại chỗ nữa.

Ngoài cửa sổ mưa phùn vẫn tiếp tục rơi, tiếng mưa khiến nhiều người buồn ngủ, nhưng trong phòng, họ chuyển động liên tục.

Lần này cả hai người đều rơi vào giấc ngủ sâu.

Tám giờ sáng, khi Phương Du tỉnh dậy, đại tiểu thư vẫn đang ngủ, đó là phong cách thường ngày của Đàm Vân Thư, nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cô mỉm cười cầm kính rồi đứng dậy.

Nỗi chua chát trong lòng vẫn còn nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều. Ít nhất cô biết rằng Đàm Vân Thư quan tâm đến cô.

Có thật là quan tâm không?

Nếu không, nàng đã không dỗ dành cô như thế, chưa từng có.

Ngoài ra, còn có tính chiếm hữu của Đàm Vân Thư làm bằng chứng. Cô đã nghe câu "cậu là của tôi" rất nhiều lần.

Vì vậy cô khó có thể kết luận Đàm Vân Thư không quan tâm đến mình.

Nhưng lần này cũng giống như lần trước, sau khi cô tắm rửa thì Đàm Vân Thư tỉnh dậy, nàng ôm lấy cơ thể và lặng lẽ nhìn cô.

Phương Du quay đầu lại, tiến lại gần hỏi: "Sao lại thức dậy rồi?"

Ở đây không có tiếng ồn, động tác của cô cũng rất nhẹ nhàng.

Đàm Vân Thư nâng đầu gối, tựa cằm nói: "Không có gì." Nàng dừng lại hai giây, "Tuần này không gặp được, Phương Du."

Kỳ thực đây tần suất họ gặp nhau trước đây, Phương Du đã quen rồi, nhưng bây giờ Đàm Vân Thư lại dùng giọng điệu này nhắc đến, khiến Phương Du không thể thích nghi.

"Không sao đâu." Nhưng Phương Du sẽ không hỏi thêm chuyện của Đàm Vân Thư.

Đôi khi cô cảm thấy hai người họ giống như rắn và bông hoa hồng, sư tử và thỏ được nhắc đến trong tiểu thuyết "Madame de Sade" của Yukio Mishima, những kẻ chỉ "yêu nhau" vào ban đêm. (1)