Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 17

Suy cho cùng, cô và Đàm Vân Thư đến từ hai tầng lớp khác nhau, cũng như từ hai thế giới khác nhau.

Ngày xưa, Phương Du không thể không nghĩ về những gì Đàm Vân Thư thích ở cô.

Đó là sự nghèo khó? Hay là sự vâng lời? Hay là cách cư xử của cô trên giường?

Phương Du không cách nào biết được, sau đó cũng không nghĩ tới nữa.

Bởi vì cô biết rằng Đàm Vân Thư sẽ không làm những việc thân mật như vậy với bất kỳ ai khác trong giai đoạn này, cô là ngoại lệ.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến tâm trạng của cô thay đổi lớn như vậy sau khi xem bức ảnh đó. Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, cô vẫn chỉ có mình Đàm Vân Thư, còn Đàm Vân Thư thì không thích ai khác.

Còn về tình yêu...

Chỉ cần Đàm Vân Thư tốt nghiệp, tuy rằng không biết tại sao Đàm Vân Thư lại đưa ra cột mốc này, nhưng cũng không ngăn cản cô cảm thấy mình có cơ hội.

Cô có thể yêu Đàm Vân Thư mà không cần xin phép ai, kể cả mẹ ruột.

Trong lúc này, cô không thể quên được Đàm Vân Thư, người đã che ô cho cô ngày hôm đó.

Trên mạng có câu "tình yêu là chiếc ô nghiêng".

Cô nghĩ chắc hẳn là như vậy.

Đàm Vân Thư vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, sau khi nghe Phương Du nói, nàng nhướng mày, giọng điệu càng trầm hơn: "Tại sao lại nói không sao đâu?"

"Bởi vì trước đây chúng ta toàn như vậy, nhưng gần đây tần suất gặp nhau càng ngày càng cao."

Phương Du thành thật trả lời, cô bước hai bước, cởi bộ đồ ngủ, mặc lại áσ ɭóŧ đã cởi ra tối qua trên ghế sofa, quay lưng với Đàm Vân Thư, cài khóa áo.

Lần này Đàm Vân Thư không đến giúp đỡ, nàng nhìn động tác uyển chuyển của Phương Du, giữa lông mày và mắt hiện lên một tia cảm xúc khó phân biệt.

Khi Phương Du quay người lại, nàng đã khôi phục lại vẻ mặt hứng thú hỏi: "Sao không nhờ tôi giúp cậu?"

"Tôi sắp muộn rồi." Phương Du nghiêm túc nói.

Đàm Vân Thư khẽ cười, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: "Ở nhà cũng muộn, bây giờ ở đây cũng muộn."

"Hôm nay tôi dậy trễ."

Đàm Vân Thư liếc nhìn thời gian, vén chăn lên, chiếc váy ngủ nhảy múa theo động tác của nàng: "Cho tôi mấy phút."

"Được."

Vẫn còn một chút thời gian, có thể thông thả, không cần phải vội vàng.

Phương Du từ đây đi xe đạp công cộng* sẽ nhanh hơn, cũng không thấy vội nữa, liền kéo rèm, mở cửa sổ.

*Hiện nay ở nhiều nước có hình thức cho thuê xe đạp.

Ở tầng cao nên không thể ngửi thấy mùi bùn sau cơn mưa, những gì có thể nhìn thấy là bầu trời hơi xám xịt, xe cộ đông đúc và đám đông tấp nập.

Sau khi hít sâu vài hơi, chưa kịp quay người lại, Đàm Vân Thư lại ôm eo cô, chẳng mấy chốc mùi bạc hà đã xông vào khoang mũi.

Thành phố đã thức giấc từ lâu, những giọt nước mưa còn đọng trên lá từ những tán cây ven đường từ từ rơi xuống những người nhân viên văn phòng vội vã. Nhiều âm thanh ồn ào chồng lên nhau, bắt đầu một ngày mới.

Phía sau tấm rèm không ai có thể nhìn trộm, hai cô gái trẻ vẫn tranh thủ thời gian, hôn nhau thật sâu và nhẹ nhàng, không muốn kết thúc.

-

Lúc mười giờ rưỡi, Đàm Vân Thư nhận được cuộc gọi từ Thẩm Ánh Chi khi trên đường trở về Đàm gia.

Về việc nàng sẽ đi thủ đô mà không thèm nói với mình, Thẩm Ánh Chi rất tức giận, cô gọi điện tới chỉ để trút giận: "Nếu tôi không nhìn thấy tên cậu trong danh sách, cậu định giấu chuyện này với tôi đến bao giờ hả? "

"Chà! Đàm Vân Thư! Cậu vẫn quá xa cách với tôi!"

Hiệp hội từ thiện ở thủ đô đã phát động một sự kiện từ thiện trên du thuyền, kéo dài bảy ngày và gửi lời mời đến nhiều doanh nhân cùng người nổi tiếng. Trước đây, những sự kiện này không liên quan gì đến Đàm Vân Thư, nhưng lần này anh trai nàng, Đàm Vân Hú muốn đưa nàng đi cùng.

"Làm sao có thể coi đây là che giấu?" Đàm Vân Thư nhẹ nhàng nói: "Tôi chỉ muốn tạo bất ngờ cho cậu, Thẩm Ánh Chi."

Thẩm Ánh Chi: "Haha."

Câu nói của Đàm Vân Thư khiến cô bớt tức giận hơn, sau đó cô lại cảm thấy kỳ lạ: "Nhưng tại sao lần này anh trai cậu lại muốn đưa cậu đi cùng?"

"Tôi không biết." Đàm Vân Thư xoay vô lăng mà không có bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào. Nàng không muốn nói về chủ đề này với Thẩm Ánh Chi nữa, "Hẹn gặp lại cậu vào tối mai, Ánh Chi."

"Được rồi, chờ đã, bây giờ cậu đang ở ngoài à?" Thẩm Ánh Chi nghe thấy tiếng nhạc trong xe.

"Ừ." Đàm Vân thoải mái nói: "Tôi vừa mới từ chỗ Nốt Chu Sa trở về."

"...Lần trước nói là Bạch Nguyệt Quang mà." Thẩm Ánh Chi không nói nên lời.

Đàm Vân Thư mỉm cười, nói chuyện với cô thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Bầu trời u ám, tâm trạng của Đàm Vân Thư cũng không kém phần u ám.

Không lâu sau, nàng lái xe vào trang viên của Đàm gia.

Trang viên này nằm trong một khu dân cư cao cấp ở Liễu Thành, gần một số danh lam thắng cảnh, được bao quanh bởi núi và sông, có hệ sinh thái tự nhiên vượt trội, phong cảnh dễ chịu và không khí trong lành. Đây là một trang viên sang trọng nổi tiếng ở Liễu Thành.