Đàm Vân Thư cầm lấy quần áo đã khô của mình, không hề lộ ra dáng vẻ gì, cười hỏi: "Nhưng, tôi có thể ngủ ở chỗ cậu một lát được không? Phương Du."
"Có hơi buồn ngủ."
"Có thể..." Phương Du sửng sốt.
"Cảm ơn."
Cất quần áo lại trên ghế, Đàm Vân Thư nằm trên chiếc giường nhỏ rộng 1,5 mét và ngủ thϊếp đi, thở đều đều.
Sau đó, những cảnh tượng như vậy tiếp tục diễn ra nhiều lần, Đàm Vân Thư mỗi lần đến đều có phần mệt mỏi, nàng coi chỗ ở của cô như một nơi để ngủ.
Rồi Đàm Vân Thư ôm cô, hôn cô trên chiếc giường này, dụ dỗ và dẫn dắt cô. Những tiếng rêи ɾỉ tinh tế, kìm nén bị mắc kẹt trong không gian nhỏ bé này, không hề thoát ra được.
Trong đầu Phương Du nhớ lại, không những mặt có chút nóng lên, thậm chí còn cảm thấy chiếc giường đã biến thành một dòng sông nóng bức.
Cô tỉnh táo lại, nhắn "Được" với Đàm Vân Thư ở dầu giây bên kia.
Chỉ là tối nay chắc chắn cô sẽ khó ngủ.
-
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, Phương Du ăn cháo mẹ nấu lúc sáng sớm, rồi đến cơ quan làm việc.
Thực tập sinh không có giá trị trong xã hội này, họ chỉ là công cụ, bị điều động đến bất cứ nơi nào cần thiết. Phương Du đã quen với tình huống này, chưa kể cô đã làm ở đây nhiều năm như vậy.
Hơn nữa, công việc ở văn phòng đối với cô cũng ổn, bao gồm cả tiền ăn trưa, lương hàng ngày của cô là khoảng 130 nhân dân tệ. Ngoài ra nó cũng cung cấp thêm thông tin thiết yếu cho sơ yếu lý lịch, điều này sẽ giúp cô dễ dàng kiếm việc hơn sau khi tốt nghiệp.
Chỉ là công ty có rất nhiều dự án kinh doanh, dự án trước của bộ phận kiểm toán của họ vừa kết thúc, hiện tại họ đang theo một dự án mới. Trong cuộc họp buổi sáng, trưởng nhóm đã dặn họ hãy chuẩn bị làm thêm giờ.
Thật trùng hợp, tối nay cô phải làm thêm giờ.
Phương Du đã gửi tin nhắn cho Đàm Vân Thư trong giờ nghỉ trưa để giải thích sự việc.
Đêm qua cô bị Đàm Vân Thư trêu chọc rất lâu trên xe, Đàm Vân Thư nói rằng để bù đắp lỗi lầm của mình, tối nay nàng muốn ăn tối với cô, chỉ đi ăn thôi, nên cô đồng ý.
Bây giờ có vẻ như cô không thể ăn được bữa ăn này.
Bởi vì Đàm Vân Thư rất kỷ luật về thời gian ăn uống, Đàm Vân Thư sẽ không động đến đồ ăn nhẹ vào đêm khuya.
Cô ngồi trong phòng trà nhìn vào màn hình điện thoại di động, chờ giờ giải lao kết thúc, cũng như chờ tin nhắn của Đàm Vân Thư, trong khoảng thời gian này, cô không ngừng uống nước, ánh mắt gần như dán chặt vào nó.
Đội trưởng cũng tới nghỉ ngơi, thấy cô ngồi đây, vỗ vai cô nói: "Tiểu Phương, hôm nay mắt em không sưng nữa." Sau đó cười nói đùa: "Em đã làm hòa với bạn trai chưa?"
"Không phải bạn trai... đội trưởng." Phương Du có chút kinh ngạc, hiểu rõ ý tứ, "Nhưng đội trưởng, sao chị biết?"
Đội trưởng có vẻ bằng tuổi với chị Tiêu, cả hai đều toát lên dáng vẻ giàu kinh nghiệm và có năng lực. Bây giờ Phương Du hỏi câu này, nếp nhăn ở khóe mắt cô càng nhăn lại, vừa pha cho mình một ly cà phê, cô vừa nói: "Khó phát hiện lắm sao? Người trẻ tuổi các em đều như vậy, mọi thứ đều được viết hết trên khuôn mặt." Tiền bối luôn có khả năng và kinh nghiệm hơn hậu bối. Cô cũng không ngại tâm sự nhiều hơn với Phương Du vào lúc này.
Dù sao đi nữa cũng không ảnh hưởng gì, cô nhanh chóng nói thêm: "Nhưng đối với người khiến em buồn, nên bớt quyến luyến lại, nên nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ, người tiếp theo sẽ tốt hơn, em vẫn còn trẻ mà. Nếu sau này đối phương lại làm em buồn thì cứ mặc kệ, em xứng đáng tìm được người tốt hơn, Tiểu Phương."
Phương Du tròn mắt rồi mỉm cười: "Được rồi, đội trưởng, em hiểu rồi."
Vừa dứt lời, tin nhắn của Đàm Vân Thư đã truyền tới.
Phương Du nhìn tin nhắn của Đàm Vân Thư, khóe môi cong lên.
Đàm Vân Thư nói rằng sẽ đợi cho đến khi cô tăng ca xong, có thể gặp nhau vào tối nay.
Nàng cũng sẽ đón và đưa cô về nhà.
Phương Du: [Được rồi.]
Việc tăng ca cũng không kết thúc quá muộn, thường là lúc 8 giờ tối, muộn hơn giờ hành chính hai tiếng.
Mùa hè càng ngày càng đến gần, bầu trời ở Liễu Thành cũng tối trễ, nhưng khi Phương Du bước ra khỏi văn phòng tối nay thì bầu trời đã đen như mực. Thậm chí không có một ngôi sao nào tô điểm cho nó.
Nhóm người có vẻ mệt mỏi và lần lượt nói lời tạm biệt.
Phương Du cũng vẫy tay chào đồng nghiệp và tiến lại điểm hẹn trước của Đàm Vân Thư.
Gần đây có nhiều tòa nhà văn phòng, chỗ đậu xe chật hẹp, Đàm Vân Thư phải đậu xe ở phía bên kia đường. Khi Phương Du đi thêm khoảng năm mươi mét, cô đã nhìn thấy Đàm Vân Thư đang đứng cạnh xe.
Đàm Vân Thư có dáng người cân đối, nàng đang dựa vào xe, hơi cúi đầu nhìn điện thoại di động, mái tóc dài dày xoăn màu hạt dẻ đung đưa nhẹ nhàng.
Một giây tiếp theo, điện thoại trong tay Phương Du rung lên.
Cô hạ mi xuống và nhìn thấy chính là Đàm Vân Thư đang gọi. Khi cô ngước mắt lên, Đàm Vân Thư đã nhìn về phía cô.
Đàm Vân Thư cúp điện thoại và đứng thẳng dậy
Ánh đèn đường mờ ảo càng làm nổi bật bầu không khí yên tĩnh ở đây, Phương Du không hề tăng tốc, càng ngày càng gần với tốc độ bước đi bình thường, khiến bản thân trông không vội vàng cho đến khi đứng trước mặt Đàm Vân Thư: "Đã để cậu chờ."
"Không sao." Đàm Vân Thư mỉm cười, nàng vươn tay ôm lấy eo Phương Du, "Đến phiên tôi chờ cậu, bất quá tôi chỉ là lo lắng cho cậu nên định gọi điện thôi."
Dòng người và xe cộ ở đây đông hơn rất nhiều so với trung tâm mua sắm nơi cô làm việc bán thời gian trước đây, chưa kể còn chưa muộn, Phương Du đã bị nàng mê hoặc đến mức vùi mặt vào vai nàng. Lỗ tai dần nóng lên, thanh âm trầm thấp: "Đàm Vân Thư, có rất nhiều người."
Trên thực tế, xung quanh không có nhiều người, cũng không ai nhìn họ một cách tò mò hay đánh giá khi đi ngang qua.
Chỉ là cô hơi khó chịu với điều này thôi.
"Nhưng tôi đã nhớ cậu cả ngày rồi." Đàm Vân nhẹ nhàng nói.
"...không thể ở đây được."
Đàm Vân Thư chậm rãi hỏi: "Vậy có thể ở đâu?"
"Tôi cũng muốn gặp cậu tối mai, Phương Du."
***