Tôi Dựa Vào Học Tập Bành Trướng Giới Giải Trí

Chương 4

“Xin hỏi ngài có yêu cầu gì cần trợ giúp sao?”

Chờ Lê Tinh Thần lấy lại tinh thần mới phát hiện không biết cậu đã đi trở về bệnh viện từ khi nào, cậu đứng ở trước thang máy, bên cạnh có một hộ sĩ mặt đầy nghi hoặc, hẳn là cậu đã đứng ở chỗ này thời gian không ngắn.

“Đây là thang máy chuyên dụng của viện trưởng, nếu ngài cần gì thì có thể đi thang máy ở bên cạnh.” Thấy Lê Tinh Thần đã hồi thần, hộ sĩ chỉ vào một thang máy khác.

Nếu không phải nhìn thấy người này lớn lên quá đẹp cô sẽ không xen vào việc người khác trong khi đang bận như vậy.

“Cảm ơn.” Biết chính mình khiến cho cô hiểu lầm, nhưng Lê Tinh Thần lại không có giải thích, xoay người đi ra ngoài cửa.

Chắc là do suy nghĩ nhiều? Nơi này chính là Hoa Hạ……

Cho dù tự nói như vậy nhưng cảm giác đau đớn chỗ trái tim lại nhắc nhở Lê Tinh Thần này không phải ảo giác của cậu.

Loại đau đớn này khác với loại đau đớn tê tâm liệt phế của Phó Đình Thâm, cảm giác của Lê Tinh Thần không mãnh liệt, nhưng nó có đang tồn tại, rậm rạp truyền tới, làm người khác không thể bỏ qua.

Lê Tinh Thần cũng không xa lạ gì với loại đau đớn này, thậm chí có thể nói là có chút quen thuộc, này đã là lần thứ tư cậu trải qua đau đớn như vậy, ba lần trước đều có quan hệ với một người, nhưng lúc này……

Người nọ đã chết, chết ở trong lòng ngực của cậu.

Nghĩ đến đây, Lê Tinh Thần lại quay đầu liếc nhìn cánh cửa thang máy đã đóng, nhắm mắt, cuối cùng xoay người đi ra khỏi cửa.

……

Mà lúc này ở tầng cao nhất của bệnh viện, bởi vì Phó Đình Thâm hôn mê nên toàn bộ tầng lầu đều lâm vào hỗn loạn.

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Không phải lúc đi vẫn còn tốt sao?” Cả người Lâm Cẩm Thời đều sắp hỏng mất, Phó thất gia hôn mê, còn là ở bệnh viện của anh ta, nếu anh xảy ra chuyện gì thì anh ta thật sự hoài nghi cái bệnh viện này còn có thể tồn tại hay không.

“Tôi cũng không biết” Lúc này tâm tình Nghiêm Châu cũng không nhẹ nhàng hơn Lâm Cẩm Thời bao nhiêu: “Vừa rồi thang máy ngừng ở lầu một, hình như Thất gia nhìn thấy ai đó nên đuổi theo, còn chưa có ra khỏi cửa bệnh viện đã hôn mê bất tỉnh.”

“Người nào mà có thể làm Thất gia nhà cậu biến thành như vậy? Trước khi té xỉu có dị thường gì hay không?” Lâm Cẩm Thời ngoài miệng oán giận nhưng động tác tay lại càng thêm nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã xem xong báo cáo kiểm tra thân thể.

“Hình như đang chịu đựng đau đớn, đầu đầy mồ hôi lạnh, tôi còn chưa kịp tới hỏi Thất gia đã hôn mê bất tỉnh.” Lúc này Nghiêm Châu cũng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nhưng lại không có bất kỳ thu hoạch gì.

“Báo cáo kiểm tra cho thấy không có bất kì vấn đề gì, hẳn là không bao lâu nữa là có thể tỉnh lại.” Lâm Cẩm Thời cần thận lật xem báo cáo kiểm tra trong tay, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ cần không phải có người khác lọt vào bệnh viện tính kế thì tốt, anh ta đưa báo cáo cho Nghiêm Châu: “Tiếp theo phải đợi Đình Thâm tỉnh lại rồi tính tiếp.”

Lâm Cẩm Thời vừa dứt lời đã thấy Nghiêm Châu đi về phía trước hai bước, báo cáo còn chưa lấy đã trực tiếp lướt qua anh ta đi tới cạnh giường bệnh: "Thất gia, ngài tỉnh rồi?”

Lâm Cẩm Thời xoay người, lúc này mới phát hiện không biết Phó Đình Thâm đã tỉnh lại từ khi nào, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó liếc nhìn đồng hồ:

“Vẫn còn tốt chứ, cậu đã hôn mê 42 phút, thân thể có chỗ nào không khoẻ không?”

“Không có.” Phó Đình Thâm đứng dậy, phát hiện bản thân đang ở phòng bệnh, nhưng từ những gì Lâm Cẩm Thời hỏi anh cũng đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại.

“Nghiêm Châu nói vừa rồi hành động cậu rất khác thường, nói một chút đi, nguyên nhân hôn mê lần này.” Trực giác Lâm Cẩm Thời nói Phó Đình Thâm biết cái gì đó.

“Thấy được một bóng dáng.” Phó Đình Thâm cũng sửa lại thái độ không hợp tác trước đó, hiện tại vô cùng phối hợp.

“Bóng dáng?” Lâm Cẩm Thời là bạn tốt nhiều năm kiêm bác sĩ chữa trị cho anh, đối với từ ngữ này anh ta vô cùng mẫn cảm: “Có liên quan đến người trong giấc mơ của cậu sao?”

“Rất giống.” Phó Đình Thâm cho nhìn Lâm Cẩm Thời một cái: “Có thể nói là giống nhau như đúc.”

Chỉ khác là một người tóc dài tới eo mặc đồ cổ trang, một người tóc ngắn mặc áo sơ mi quần jean.

“Này……” Lâm Cẩm Thời đứng dậy, nhìn Phó Đình Thâm, khóe môi giật giật, cuối cùng lại không biết nên nói cái gì.

Nhiều năm qua đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại mấy trăm lần cũng không nhìn ra vấn đề, bây giờ đột nhiên lại có một tia hy vọng, điều này làm người khác kích động đồng thời lại có chút không dám tin tưởng.

Một lát sau, cuối cùng Lâm Cẩm Thời cũng tìm về được thanh âm của mình, chém đinh chặt sắt ném ra ba chữ: “Xem camera!”

“Lâm thiếu……” Ai ngờ sau khi Nghiêm Châu nghe được lời này của anh ta, sắc mặt trở nên khó coi.

“Cái gì?” Hiện tại trong đầu Lâm Cẩm Thời đều tràn đầy câu "giống nhau như đúc" vừa rồi của Phó Đình Thâm, gấp không chờ nổi muốn tìm ra người kia.

Nếu trong hiện thực thật sự có một người như vậy thì phỏng đoán thôi miên ban đầu của anh ta có khả năng là chính xác.

“Chỉ sợ không xem camera được.” Ngữ khí Nghiêm Châu cứng đờ: “Hôm nay Thất gia cũng ở.”

Nói uyển chuyển nhưng Lâm Cẩm Thời lại nghe hiểu.

Phó Đình Thâm ở, cho nên không có camera

Nếu là nơi khác thì còn tốt, nhưng nơi này là bệnh viện.

Vì để ngăn chặn khả năng tin tức bị tiết lộ, mỗi lần Phó Đình Thâm tới bệnh viện Lâm Cẩm Thời đều sẽ kêu người bên dưới tắt toàn bộ camera những nơi Phó Đình Thâm đi qua.

Lâm Cẩm Thời lập tức cảm giác được vô lực sâu sắc, vốn là vì đề phòng, hiện tại lại làm mất manh mối duy nhất.

“Tới bệnh viện không phải khám bệnh thì là thăm bệnh.” Phó Đình Thâm là người duy nhất còn bình tĩnh: “Đem tất cả tư liệu người bệnh trong bệnh viện điều ra, điều tra cả bạn bè thân thích, chắc chắn có thể tìm được.”

Cho dù vẫn luôn suy nghĩ chính mình không bị bệnh, nhưng Phó Đình Thâm cũng không thể không thừa nhận, mấy năm nay anh bị cảnh trong mơ làm rối loạn, hiện tại có manh mối, Phó Đình Thâm không ngại điều tra.

“Được! Điều tra tư liệu!” Đã tìm được một phương hướng, Lâm Cẩm Thời nghe thấy thì vội vàng chạy ra ngoài, không cần nghĩ cũng có thể biết anh ta đi truy xuất cơ sở dữ liệu của bệnh viện.

“Đi thôi.” Lâm Cẩm Thời đi rồi, Phó Đình Thâm cũng xuống giường, sau khi sửa sang lại quần áo thì kêu Nghiêm Châu rời đi.

“Không đợi Lâm thiếu gia sao?” Nghiêm Châu khó hiểu, không phải Thất gia kêu Lâm thiếu đi lấy tư liệu sao? Sao hiện tại lại muốn đi?

“Việc này không gấp được.” Dường như cảm thấy Nghiêm Châu vẫn rất ngu xuẩn về vấn đề này, Phó Đình Thâm cho Nghiêm Châu một ánh mắt ghét bỏ, xoay người đi ra cửa.

Nếu người gặp hôm nay là người bệnh thì còn dễ, nhưng nếu không phải, chỉ sợ muốn điều tra phải tốn không ít công sức, thời gian một phút kiếm được mấy trăm triệu của anh cũng không phải lấy để chờ điều tra.

“Nếu Lâm thiếu gia bên kia không có tiến triển……” Sau khi ý thức được vừa rồi chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn, Nghiêm Châu cũng hiểu được trình độ khó khăn của chuyện này.

Tới thăm bệnh có thể là thân thích, cũng có thể là bạn bè, thậm chí là đồng học, đồng nghiệp, còn có khả năng là bạn bè người thân của nhân viên bệnh viện.

Bệnh viện của Lâm Cẩm Thời có tổng cộng hơn hai vạn người bao gồm cả nhân viên và bệnh nhân, cái này còn chưa tính bệnh nhân đến và đi mỗi ngày, muốn tìm một người không biết là người bệnh hay người thân từ giữa hai vạn người không khác gì mò kim đáy biển.

May mắn thì hôm nay là có thể tìm được kết quả, nhưng nếu vận khí không tốt thì chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng tìm không ra.

Sau khi ý thức được điều này, tâm tình Nghiêm Châu trở nên trầm trọng hơn, vui sướиɠ ngay từ đầu bởi vì tìm được manh mối cũng biến mất vô tung vô ảnh.

“Không nóng nảy.” Dường như Phó Đình Thâm nghĩ tới cái gì đó: “Vẫn có thể gặp lại.”

“Sao có có thể không vội chứ? Đây chính là……” Nửa câu sau của Phó Đình Thâm rất nhỏ, Nghiêm Châu không có nghe được, vội vàng phản bác, nhưng khi chạm đến biểu tình của Phó Đình Thâm thì lại nuốt lời tính nói trở vào.

Nghiêm Châu đi theo Phó Đình Thâm gần mười năm, trước nay chưa từng thấy nụ cười như vậy trên mặt Phó Đình Thâm, ý vị thâm trường kèm thêm một tia thú vị, thậm chí còn có một chút hoài niệm như có như không.

Phó Đình Thâm chưa từng nói với bất kì kẻ nào, vào lần đầu tiên anh nằm mơ, anh đã có dự cảm —— anh có thể nhìn thấy người trong mộng.

Loại dự cảm này sau khi mơ thấy người nọ vào hôm nay lại càng thêm mãnh liệt.

Còn không đợi Phó Đình Thâm đi thăm dò, hôm nay đã gặp gỡ.

Mà lúc này Phó Đình Thâm cũng có dự cảm duyên phận giữa chính mình cùng người nọ sẽ không dừng lại ở bước này, bọn họ còn sẽ gặp lại.

Cho nên anh cũng không sốt ruột, thậm chí còn có nhiều thêm một tia thú vị ——

Đối với việc nằm mơ mấy năm nay, bây giờ đột nhiên lại có suy nghĩ hứng thú muốn biết chân tướng.

……

“Phốc ——”

Lê Tinh Thần giơ tay lau đi vết máu trên miệng, biểu tình có chút nghiêm túc.

Sau khi về đến nhà, tuy cảm giác đau đớn ở trái tim đã đỡ bớt, nhưng cậu vẫn không thể quên cảm giác vừa rồi ở bệnh viện.

Càng nghĩ càng để ý, cuối cùng quyết định tính một quẻ cho chính mình.

Tuy nói bác sĩ không thể tự chữa cho mình, tính quẻ cũng không thể tính cho bản thân, nhưng Lê Tinh Thần là quốc sư của một quốc gia, vẫn có một ít áp bản lĩnh, cho dù không tính được rõ ràng như tính cho người khác nhưng vẫn có thể tìm được một phương hướng mơ hồ.

Nhưng lúc này Lê Tinh Thần lại không tính ra được cái gì cả, cuối cùng bị phản phệ, nếu không phải Lê Tinh Thần thu tay kịp thời thì sợ là không chỉ hộc máu đơn giản như vậy.

Nhưng cho dù như thế thì trong lòng Lê Tinh Thần cũng mơ hồ có được một suy đoán.

Nếu thật sự là đáp án trong lòng cậu thì cho dù có tính không ra, cũng không hẳn sẽ bị phản phệ, hay là……

Nghĩ đến đây, đáy lòng Lê Tinh Thần có chút kích động, lại có chút hối hận, nếu thật sự như thế thì hôm nay cậu không nên dễ dàng rời khỏi bệnh viện.

Nhưng ảo não chỉ trong nháy mắt, Lê Tinh Thần đã sắp xếp lại tâm tình: "Tất cả nhân duyên đều có số định, hôm nay có lẽ là thời cơ chưa tới, đời trước mình nợ anh ấy, thật may mắn vì ông trời đã nguyện ý cho cậu một cơ hội để đền bù."