Tôi Dựa Vào Học Tập Bành Trướng Giới Giải Trí

Chương 3

“Chờ sau khi em xuất viện, anh nghỉ ngơi một khoảng thời gian được không?” Nếu xuất viện thì hẳn là sẽ giúp anh trai nhẹ bớt tiền viện phí, Lê Tinh Đồng nói: “Sắp phải thi đại học rồi, anh trai cũng có thể thừa dịp cơ hội này ôn tập cho tốt.”

Thi đại học?

Lê Tinh Thần sửng sốt vì từ ngữ xa lạ có chút quen thuộc này, vội vàng tìm ký ức đã sắp xếp lại ngày hôm qua .

Thi đại học hẳn là giống với khoa cử, chỉ khi thi đại học được điểm cao mới có thể tiến vào trường học tốt.

Mà thành tích của nguyên thân…… hình như không tốt lắm?

Lê Tinh Thần cậu là thiếu niên thiên tài nổi tiếng Nam Nguyên Quốc, thậm chí ngay cả các thầy của Quốc Tử Giám cũng đánh giá “Không còn gì để dạy” cậu nữa, nhưng tới nơi này, vậy mà lại để em gái nhọc lòng cho kì thi của mình?

“Anh.” Thấy Lê Tinh Thần không nói lời nào, Lê Tinh Đồng tiếp tục khuyên bảo: “Hiện tại giới giải trí cũng bắt đầu coi trọng bằng cấp, anh chăm chỉ một xíu, vào học viện điện ảnh sẽ không còn vấn đề gì nữa."

Nói đến điểm này Lê Tinh Đồng lại có chút khó chịu, trước kia tuy thành tích của anh trai không thể nói là xuất sắc, nhưng vẫn có thể nỗ lực thi đậu vào một trường đại học chính quy.

Nhưng bởi vì chính mình mà anh trai tiến vào giới giải trí, chẳng những công việc làm anh trai phân tâm, mà người đại diện kia cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, sắp xếp công việc cho anh trai dày đặc, làm anh trai không có thời gian tập trung cho bản thân nên thành tích xuống dốc không phanh.

Lê Tinh Thần biết vừa rồi cậu trầm mặc làm cho Lê Tinh Đồng hiểu lầm, vội vàng sờ sờ đầu Lê Tinh Đồng: “Vừa rồi anh chỉ cảm thấy đúng là nên học tập cho tốt.”

Thành tích nguyên thân rất bình thường, ký ức cũng không thể trợ giúp cho Lê Tinh Thần bất kì cái gì về phương diện học tập, nếu muốn vào trường học tốt thì Lê Tinh Thần không thể không nỗ lực.

“Vậy đến lúc đó chúng ta cùng nhau nỗ lực!” Nếu là song bào thai thì dĩ nhiên Lê Tinh Đồng cũng sắp phải thi đại học.

Tuy bởi vì thân thể nên hơn phân nữa thời gian Lê Tinh Đồng đều ở bệnh viện, nhưng cô lại chưa từng từ bỏ học tập, thành tích còn ưu tú hơn Lê Tinh Thần không ít.

……

Vào lúc hai người đang tâm sự, trong một căn phòng ở tầng cao nhất của bệnh viện nghênh đón một người bệnh khó tính.

Phó Đình Thâm ngồi bắt chéo chân ở trên sô pha trong phòng viện trưởng, trước mặt là một ly trà đang bốc khói, ngón tay thon dài nhẹ ấn lên thái dương, một gương mặt đủ để cho tất cả phụ nữ điên cuồng thét chói tai mang theo một chút mỏi mệt.

“Lại phát bệnh?” Lâm Cẩm Thời có chút đau đầu, anh ta tin tưởng cho dù bác sĩ nào gặp phải bệnh nhân không phối hợp như vậy cũng sẽ đau đầu còn hơn anh ta.

Cố tình địa vị người này lại tôn quý, cho dù anh không chịu phối hợp thì Lâm Cẩm Thời cũng không dám cưỡng chế anh phối hợp.

Quả nhiên, người đàn ông ngồi ở trên sô pha vừa nghe Lâm Cẩm Thời nói thì chỉ ngồi bất động nói ra ba chữ: “Tôi không bệnh.”

“Không bệnh?” Lâm Cẩm Thời cười lạnh ra tiếng, trực tiếp chỉ Nghiêm Châu đứng ở bên cạnh: “Cậu tới nói, tối hôm qua tổ tiên nhà cậu ngủ được mấy giờ?”

Nghiêm Châu đột nhiên bị chỉ đích danh không kịp phòng ngừa, nhìn Lâm Cẩm Thời, lại nhìn Phó Đình Thâm ngồi ở trên sô pha, muốn nói lại thôi, hai người ai cũng đắc tội không nổi, nói xong anh ta còn có thể đi ra khỏi bệnh viện này sao?

“Không nói tôi cũng có thể biết.” Lâm Cẩm Thời căn bản không cần Nghiêm Châu trả lời: “Chỉ sợ không quá một giờ đúng không?”

Ngữ khí trào phúng, cũng chỉ có Lâm Cẩm Thời dám nói chuyện như vậy với Phó Đình Thâm, nếu đổi thành bất kỳ kẻ nào khác thì lúc này chỉ sợ đã bị đông lạnh.

“Thì sao?” Phó Đình Thâm căn bản không muốn giấu giếm, thậm chí còn có chút không để bụng.

Không ngủ tốt thì như thế nào? Bắt đầu từ năm 18 tuổi anh có bao giờ được ngủ một giấc ngủ an ổn đâu?

“Ngày hôm qua cậu mơ thấy cái gì?” Cho dù biết sẽ không có tiến triển gì nhưng Lâm Cẩm Thời vẫn bắt đầu dò hỏi: “Giống như trước đây, chỉ có một bóng dáng?”

Đối với người bạn tốt này, Lâm Cẩm Thời vô cùng bất đắc dĩ, mười tám năm xuôi gió xuôi nước, gia thế ưu việt, chỉ số thông minh cao, cho dù không dựa vào bối cảnh gia đình mà dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thì hiện tại cũng có thể sáng tạo ra đế quốc thương nghiệp.

18 tuổi anh đã đạt được tới đỉnh cao mà rất nhiều người cả đời cũng thể nào đạt được, sau đó tiếp nhận toàn bộ nhà họ Phó, trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất nhà họ Phó.

Nhưng những xuôi gió xuôi nước đó lại đột nhiên biến mất ở sinh nhật 18 tuổi.

Bắt đầu từ năm 18 tuổi Phó Đình Thâm vẫn luôn lặp lại cùng một giấc mơ.

Trong mơ chỉ có bóng dáng của một người mặc đồ cổ trang màu trắng, thậm chí người nọ là nam hay nữ anh cũng không thể xác định, chỉ biết khi bóng dáng đó xuất hiện sẽ kéo theo sự đau đớn đến tê tâm liệt phế.

Sau khi bừng tỉnh từ giấc mơ, cái cảm giác đau đến tê tâm liệt phế thậm chí còn đưa tới hiện thực, thật vất vả mới bình tĩnh đi vào giấc ngủ lần nữa thì tiếp tục bắt đầu lặp lại cảnh mơ tương tự, cứ lặp đi lặp lại như thế, chịu cảnh trong mơ tra tấn.

Ban đầu Phó Đình Thâm không có để chuyện này ở trong lòng, sau đó bị người nhà họ Phó phát hiện trạng thái tinh thần của Phó Đình Thâm không đúng, khi biết được chuyện này mới ép Phó Đình Thâm tới kiểm tra thân thể.

Mấy năm qua không biết đã kiểm tra thân thể bao nhiêu lần, trừ việc bởi vì giấc ngủ không đủ dẫn tới thân thể suy giảm thì không có dị thường nào.

Nếu không phải thủ đoạn Phó Đình Thâm tàn nhẫn, mạnh mẽ chỉnh đốn trên dưới nhà họ Phó một trận thì có lẽ bởi vì chuyện này mà gia chủ nhà họ Phó sẽ đổi thành người khác tới ngồi.

“Không phải.”

“Rầm ——”

Vào lúc Lâm Cẩm Thời chán đến chết ký vào giấy khám của Phó Đình Thâm, không ngờ lại nhận được một cậu trả lời hoàn toàn khác, đôi tay kích động, ngòi bút xẹt qua, trực tiếp rạch trang giấy thành một vết rách.

“Cái gì?”

“Kích động như vậy làm gì?” Phó Đình Thâm nhích về phía sau một chút, biểu tình trên mặt bởi vì âm thanh của Lâm Cẩm Thời mà có chút ghét bỏ.

“Tối hôm qua cậu mơ thấy cái gì?” Anh ta Không rảnh để ý tới thái độ ghét bỏ của Phó Đình Thâm, vội vàng truy vấn.

“Thấy được…… mặt người đó.” Phó Đình Thâm cũng không có giấu giếm, chỉ là ngữ khí có chút quái dị, đồng thời cũng có chút không xác định.

“Mặt? Trông như thế nào? Tôi đi tìm người vẽ ra?” Lâm Cẩm Thời nghe Phó Đình Thâm nói thế thì kích động, vội vàng nhấn mở di động, chuẩn bị kêu người đi tìm một hoạ sĩ, nhưng lời kế tiếp của Phó Đình Thâm làm động tác của anh ta dừng lại.

“Tôi đã quên.” Đây cũng là nguyên nhân cho ngữ khí quái dị của Phó Đình Thâm.

Tuy mấy năm nay anh bị cảnh trong mơ quấy nhiễu, nhưng sau khi tỉnh lại sẽ nhớ rất rõ ràng từng cảnh một, đây cũng là lần đầu tiên anh quên mình đã nhìn thấy gì trong mơ.

“Đã quên?” Lâm Cẩm Thời cũng có chút không tin.

“Chỉ nhớ rõ đó là một…… thanh niên trẻ tuổi.” Phó Đình Thâm không có nói ra thanh niên ở cảnh trong mơ tối hôm làm anh có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Cái loại cảm giác quen thuộc khắc trong xương cốt này làm anh dù như thế nào cũng không thể quên được, tên người nọ dường như có thể buột miệng thốt ra khỏi miệng, lại không biết tại sao nói không nên lời.

“Qua mấy ngày nữa giáo sư Steele sẽ đến Hoa Hạ một chuyến.” Lâm Cẩm Thời thật sự bó tay với tình huống của Phó Đình Thâm, chỉ có thể đề cử người chuyên nghiệp hơn: “Giáo sư rất giỏi, cậu có thể đi nhìn xem.”

Để chữa bệnh cho Phó Đình Thâm, Lâm Cẩm Thời tìm đọc không ít tư liệu, cũng lật xem không ít ca bệnh, cuối cùng gần đây mới đưa ra một kết luận, đó là có lẽ có người thừa dịp Phó Đình Thâm không chú ý tiến hành thôi miên anh.

Nhưng anh ta là một bác sĩ khoa ngoại, kêu anh ta cầm dao giải phẫu thì hoàn toàn không thể nào, đối với phương diện tâm lý thì càng giống như hai mắt bị mù hơn.

Thân phận Phó Đình Thâm đặc thù nên cũng không dám tùy ý mạo hiểm, nếu để lộ tin tức làm ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán của công ty Phó Đình Thâm thì kinh tế toàn bộ Hoa Hạ đều sẽ trở nên không an bình.

Mà Randy Steele là nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới, đồng thời cũng là nhà thôi miên, đã giải quyết không ít vấn đề tâm lý cho người bệnh, Randy Steele rất được các đại phú hào yêu thích, trừ bỏ kiến thức chuyên môn xuất sắc, ông ấy còn rất tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp.

Cho dù có súng chĩa vào đầu thì ông ấy cũng sẽ không tiết lộ ra dù chỉ một chút thông tin của bệnh nhân, cũng bởi vì như thế nên Lâm Cẩm Thời mới có thể đưa ra kiến nghị này.

“Không cần.” Đối với những lời nói của Lâm Cẩm Thời, Phó Đình Thâm khịt mũi coi thường, trực tiếp đứng dậy từ trên sô pha: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Không đợi Lâm Cẩm Thời nói tiếp, Phó Đình Thâm đã xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.

Vào lúc Phó Đình Thâm đi vào thang máy, Lê Tinh Thần cũng hẹn với em gái mấy ngày nữa xuất viện xong tạm biệt rời đi.

Tiếp theo cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm, thời gian có chút gấp.

“Thất gia, trở về công ty sao?” Trong thang máy, Nghiêm Châu nhìn thoáng qua Phó Đình Thâm mặt không cảm xúc.

“Ừ.” Phó Đình Thâm liếc nhìn Nghiêm Châu một cái, trợ lý này của mình từ khi nào mà trở nên ngốc như vậy?

Nghiêm Châu nghe được đáp án, có chút bất đắc dĩ, nếu có thể thì anh ta hy vọng cấp trên có thể nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa lúc Lâm Cẩm Thời nói về giáo sư Steele anh ta cũng có nghe thấy.

Biết rõ Phó Đình Thâm thống khổ, đối với quan điểm của Lâm Cẩm Thời Nghiêm Châu cũng rất tán đồng, nhưng đối diện với ánh mắt của Phó thất gia ở phía sau, Nghiêm Châu lập tức đứng im.

Anh ta có thể làm sao bây giờ? Anh ta không dám nói, cũng không dám khuyên.

Trong quá trình một hỏi một đáp thang máy đã ngừng lại, sau khi cửa thang máy mở ra Nghiêm Châu mới phát hiện mình vậy mà bởi vì nghĩ đến Steele nên ấn sai tầng lầu, nguyên bản hẳn là nên đi xuống dưới tầng bãi đổ xe.

“Thật xin lỗi Thất gia, tôi lập tức……” Sau khi ý thức được điều này Nghiêm Châu vội vàng xin lỗi, duỗi tay chuẩn bị sửa lại số tầng, ai ngờ lại bị người bên cạnh đẩy mạnh một cái.

“Thất gia?” Sau khi lấy lại tinh thần, Nghiêm Châu phát hiện Phó Đình Thâm bước đi vội vàng về phía ngoài cửa, đây cũng là lần đầu tiên Nghiêm Châu nhìn thấy bộ dạng thất thố của Phó Đình Thâm.

Nhưng không lâu sau Nghiêm Châu đã phản ứng lại, vội vàng đi theo sau Phó Đình Thâm.

“Đó là ai?”

“Thật soái!”

“Hôm nay chúng ta có vận khí gì vậy? Vừa mới đi ra cũng có thể gặp được mỹ nhân.”

“Vừa rồi tôi cũng thấy được, mỗi người mỗi vẻ, tôi cũng có thể!”

“Trời còn chưa có tối, mau tỉnh lại! Nên dọn gạch!”

“Này hình như là bạn của viện trưởng……”

……

Anh ta biết mà!

Nghiêm Châu nghe thấy tiếng nói khẽ không ngừng truyền đến bên tai, trên mặt có chút tuyệt vọng, gương mặt này của Thất gia cho dù đi đến nơi nào cũng sẽ khiến cho oanh động. mặt này.

“Thất gia?” Chờ Phó Đình Thâm dừng bước chân lại, Nghiêm Châu vội vàng tiến lên.

“Vừa rồi……” Phó Đình Thâm vừa muốn nói gì đó thì chỗ trái tim truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, còn kịch liệt hơn so với trước kia, loại đau đớn tận xương tủy này làm chân Phó Đình Thâm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống mặt đất.

“Thất gia?” Nghiêm Châu nhìn thấy sắc mặt Phó Đình Thâm tái nhợt, sắc mặt anh ta cũng thay đổi.

Còn chưa kịp nói cái gì đã nhìn thấy trên trán Phó Đình Thâm đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay sau đó cảm thấy trên người nặng nề, không biết Phó Đình Thâm đã hôn mê bất tỉnh từ khi nào.

Sau khi phát hiện sắc mặt Nghiêm Châu đại biến, vội vàng làm một thủ thế để vệ sĩ ở chỗ tối đưa Phó Đình Thâm về lại thang máy, đồng thời không quên gọi cho Lâm Cẩm Thời.

“Đau ——”

Cùng lúc đó, trái tim của Lê Tinh Thần đang đi ra bệnh viện cũng truyền đến đau đớn, cảm giác đau đớn làm cậu có linh cảm, cậu xoay người nhìn nhưng chỉ nhìn thấy thang máy chậm rãi đóng lại.