Tôi Dựa Vào Học Tập Bành Trướng Giới Giải Trí

Chương 5

Từ ngày bói toán, tâm tình Lê Tinh Thần tốt hơn không ít, khí chất cả người cũng đã xảy ra biến hóa không nhỏ.

Nếu nói lúc vừa tới thế giới này Lê Tinh Thần như một khối băng lạnh, hiện tại Lê Tinh Thần lại nhìn giống như một người có cảm tình, nhu hòa rất nhiều.

Nhưng cho dù tâm tình có tốt thì cũng không quên chính sự, vào ngày thứ tư sau khi đến Hoa Hạ, Lê Tinh Thần hành động.

Lê Tinh Thần đi ra ngoài vẫy tay gọi một chiếc taxi đi đến “giải trí Thiên Thành”, sau khi ngồi lên ghế cậu chỉ nói ra bốn chữ rồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Nói tới đây không thể không tán thưởng phương tiện của xã hội hiện đại rất mau lẹ, ra cửa tùy tay vung lên là có thể gọi taxi đến, tốc độ chạy còn nhanh hơn con ngựa thất hãn huyết bảo trước kia của cậu.

“Được!” Tài xế đáp ứng một tiếng, cầm tay lái chạy về hướng giải trí Thiên Thành.

Kế tiếp là một đường không nói chuyện.

Trong khoảng thời gian này tài xế không ngừng quan sát vị khách đặc thù thông qua kính chiếu hậu.

Ông ta là một người vô cùng nói nhiều, đồng thời cũng có chút không thể chịu đựng trầm mặc, ngày thường còn có thể nói vài câu với hành khách trời nam đất bắc, cho dù là người có diện mạo nghiêm túc ông ta cũng không sợ.

Nhưng khách hàng hôm nay lớn lên thanh tú, dáng người có thể nói là nhu nhược, nhưng không biết vì sao lại cho tài xế một loại cảm giác không dễ chọc, cho nên rất nhiều lần tài xế muốn tìm thời điểm nói một câu, nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở vào.

Bình tĩnh mà xem xét thì tài xế làm nghề cũng đã được hơn hai mươi năm, chưa từng gặp ai có diện mạo xuất chúng hơn vị khách hôm nay, cho dù đồ cậu mặc trên người không phải nhãn hiệu xa xỉ gì nhưng lại cho người ta một loại cảm giác giá trị xa xỉ.

Động tác ngồi ở trên ghế rất tùy ý, nhưng lại làm người khác không tự chủ được mà đặt tầm mắt lên trên người cậu, lúc này tài xế dường như đã có chút hiểu rõ những lời khen ngợi ba hoa chích chòe mà con gái truy tinh của ông ta nói là có ý gì.

Lê Tinh Thần không phải không có cảm nhận được đánh giá của tài xế, thậm chí cậu liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra ý đồ của tài xế, nhưng cậu vốn không phải người nhiệt tình, cho nên dứt khoát coi như là không thấy.

“Cậu nhóc, cậu là minh tinh sao?” Tài xế nhìn thoáng qua lộ trình vừa mới đi được một nửa, cuối cùng chịu không nổi không khí an tĩnh bên trong xe, duỗi tay mở radio lên, làm bộ lơ đãng dò hỏi.

“Ừ.” Lê Tinh Thần nhìn tài xế một cái, cậu còn tưởng người này có thể nhịn được cả đường đi không nói lời nào.

Lúc mới vừa lên xe đối mặt với tài xế Lê Tinh Thần đã nhìn thấu toàn bộ, thậm chí không cần bấm đốt ngón tay cũng biết tài xế này là kiểu người miệng không chịu ngồi yên, cũng may làm người tuy lắm mồm nhưng cũng có thể xem là nghĩ sao nói vậy, không có ý xấu.

“Vậy cậu chắc chắn là người mới đúng không?” Tài xế nhận được câu trả lời thì giống như mở ra máy hát, biểu tình trên mặt cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Tôi nói chứ, với diện mạo này của cậu, sau này chắc chắn có thể nổi tiếng.”

“Cảm ơn.” Biết tài xế hiểu lầm nhưng Lê Tinh Thần cũng không có giải thích, chỉ nói theo tài xế.

Tuy ngữ khí lãnh đạm nhưng không đến mức không thể nói chuyện.

Sau khi cảm nhận được thái độ của Lê Tinh Thần, tài xế bắt đầu câu được câu không mà nói chuyện cùng Lê Tinh Thần, tuy mỗi lần Lê Tinh Thần chỉ trả lời hai ba chữ, nhưng cũng không đến mức làm đối thoại đi vào ngõ cụt, phối hợp với thanh âm của radio, bên trong xe cũng coi như náo nhiệt.

“Tới rồi.” không biết qua bao lâu, tài xế dừng xe lại nhìn thoáng qua bảng tính phí: “Tổng cộng 62 tệ, có thể quét mã.”

“Được.” Lê Tinh Thần lấy di động ra, quét mã qr dán ở cửa sổ xe.

Lúc này không thể không tán thưởng phát minh của hiện đại —— chi trả bằng di động.

So với trước kia ra cửa phải cần mang theo không ít ngân phiếu thì như này tiện hơn không ít.

“Từ từ đã cậu nhóc!”

Lê Tinh Thần trả tiền xong đang chuẩn bị xuống xe lại bị tài xế gọi lại, vừa quay đầu thì phát hiện tài xế đưa cho cậu một quyển vở nhỏ cùng một cây bút, cậu cảm thấy có chút nghi hoặc.

“Con gái tôi rất thích mấy minh tinh các cậu, tuy tôi không hiểu nhưng tôi cảm giác con bé chắc chắn sẽ thích cậu, cậu có thể ký tên cho tôi không?” Nói đến câu sau, tài xế có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy sủng nịnh đối với con gái.

“Có thể……” Đối với một người cha như vậy, Lê Tinh Thần không thể từ chối được, duỗi tay tiếp nhận giấy bút.

Tuy nguyên chủ không nổi danh nhưng vẫn từng thiết kế chữ ký, chỉ chốc lát sau trên tờ giấy đã có một chữ ký hoa hòe loè loẹt.

“Cảm ơn, sau này cậu chắc chắn sẽ bạo hồng.” Không ngờ nhìn Lê Tinh Thần lãnh đạm mà lại dễ nói chuyện như vậy, tài xế có chút kích động, thấy Lê Tinh Thần ký xong thì nói lời cảm ơn liên thanh, duỗi tay chuẩn bị lấy vở nhỏ về ai ngờ Lê Tinh Thần lại không có buông tay.

Đối với hành động này của Lê Tinh Thần, tài xế có chút khó hiểu, tay cầm vở cũng có chút không biết làm sao.

Lê Tinh Thần nhìn vẻ mặt tươi cười của tài xế, lại nhìn lướt qua cung mệnh, cuối cùng vẫn có chút không đành lòng, không khỏi mở miệng nhắc nhở: “Nếu không vội thì hôm nay về nhà ngài hãy đường vòng, phong cảnh bờ sông không tồi.”

Nói xong cũng mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của tài xế, buông quyển vở trong tay ra, đưa bút cho tài xế, sau đó xuống xe đóng cửa, không quay đầu lại đi vào cửa giải trí Thiên Thành.

“Đường vòng?” Tài xế có chút không hiểu câu nói của Lê Tinh Thần, suy tư một phen nhưng vẫn không có kết quả, chỉ có thể chuyển động tay lái đi về con đường vừa chạy qua.

Lê Tinh Thần vừa mới tiến vào giải trí Thiên Thành không lâu đã cảm nhận được tầm mắt đến từ bốn phương tám hướng, hơn nữa còn khe khẽ nói nhỏ với nhau:

“Đó là ai vậy? Lớn lên còn khá xinh đẹp? Trước kia chưa từng gặp qua ở công ty……”

“Lớn lên đẹp như thế sao lại đến một công ty nhỏ như Thiên Thành?”

“Tôi biết tôi biết, cậu ta hình như là Lê Tinh Thần!”

“Lê Tinh Thần? Không có khả năng! Nếu Lê Tinh Thần mà đẹp như vậy thì tôi phát sóng trực tiếp ăn phân!”

“Hình như là thật, hai năm trước lúc lần đầu tiên cậu ta tới công ty hình như cũng mặc như vậy!”

“Đây là nghĩ thông suốt rồi sao?”

“Nghĩ thông suốt thì sao? Các người không biết đúng không? Cậu ta đắc tội với Chu Cường!”

“Không phải đâu? Đắc tội với Chu Cường mà còn dám tới công ty sao?”

……

Lê Tinh Thần mắc điếc tai ngơ đối với nghị luận xung quanh, lập tức đi về phía văn phòng Chu Cường, vừa đến cửa đã bị người khác ngăn cản.

“Như thế nào?” Lê Tinh Thần liếc mắt một cái đã nhìn ra người ngăn cậu lại chính là tiểu Triệu, trợ lý trước kia của cậu, nói là trợ lý không bằng nói là chó săn của Chu Cường.

“Hiện tại anh Cường có chút việc, cậu chờ trước đi.” Tiểu Triệu ngẩng cao đầu, biểu tình trên mặt có chút kiêu ngạo, ngữ khí nói chuyện nơi nào giống như trợ lý nói với nghệ sĩ? Rõ ràng chính là cấp trên nói với cấp dưới.

“Vậy khi nào anh ta có thể bận xong?” Cậu giống như không cảm giác được thái độ ương ngạnh của tiểu Triệu, thâm chí trên mặt Lê Tinh Thần còn có một tia mỉm cười.

“Này thì tôi không biết, anh Cường bận rộn như vậy, cậu chờ trước đi.” Tiểu Triệu vẫy vẫy tay, biểu tình trên mặt rất là không kiên nhẫn, ý bảo Lê Tinh Thần đi sang một bên chờ, ánh mắt nhìn Lê Tinh Thần cũng có chút ghét bỏ.

Hiện tại biết sốt ruột rồi sao? Ngay từ đầu đã làm cái gì? Anh Cường nói nếu Lê Tinh Thần tới thì kêu cậu chờ, không có phân phó của anh ta thì không được đưa người vào.

“Này chỉ sợ không được.” Vẻ mặt Lê Tinh Thần vẫn cười như cũ, nhưng ngữ khí lại rất cường ngạnh: “Tôi không có thời gian.”

“Cậu không có thời gian?” Tiểu Triệu như là nghe được cái gì đáng chê cười, âm dương quái khí mở miệng trào phúng: “Đừng cho là tôi không biết, hiện tại tất cả công việc của cậu đều đã bị anh Cường ngừng lại!”

Công việc còn không có mà bận cái gì? Chỉ sợ hiện tại Lê Tinh Thần đã nhàn đến phát chán!

Lê Tinh Thần không muốn dây dưa nhiều với tiểu Triệu, tuy người này cáo mượn oai hùm nhưng chuyện làm ra không ảnh hưởng tới toàn cục, mà tình huống hiện tại hình như là tiểu Triệu chuẩn bị dây dưa với cậu?

Nhìn sắc mặt tiểu nhân đắc chí của tiểu Triệu, sau khi Lê Tinh Thần tự hỏi ở trong lòng 0.0001 giây, cuối cùng hạ quyết tâm, ra tay.

“Cậu muốn làm cái gì?” Tiểu Triệu phát hiện tay của Lê Tinh Thần đã đặt ở trên vai cậu ta thì vội vàng quát lớn.

Chuyện kế tiếp phát triển theo hướng hoàn toàn ngoài dự liệu cùa tiểu Triệu, thậm chí cậu ta còn chưa có phản ứng lại thì cả người đã bị Lê Tinh Thần đẩy sang một bên.

Tiểu Triệu hoàn toàn không biết Lê Tinh Thần lại có sức lớn như vậy, một người đàn ông 75kg mà bị cậu nhẹ nhàng duỗi tay một cái là đẩy được, hoàn toàn làm người khác không có sức phản kháng.

Chờ sau khi lấy lại tinh thần thì Lê Tinh Thần đã chạy tới cửa văn phòng, tiểu Triệu còn muốn nói cái gì đó nhưng nghĩ đến cánh tay của Lê Tinh Thần vừa rồi nên lập tức ngặm miệng lại:

Với sức lực này, chỉ sợ mười người như cậu ta cũng không đánh lại Lê Tinh Thần.

Lê Tinh Thần đi tới cửa, đầu tiên là gõ cửa, nhưng lại không có bất kì phản hồi gì, nếu không phải trong phòng truyền ra động tĩnh thì Lê Tinh Thần đã hoài nghi trong văn phòng không có người.

Mày Lê Tinh Thần hơi nhíu lại, sau đó phát hiện cửa phòng bị người từ bên trong phòng khóa trái, đây là ra oai phủ đầu chính mình sao?

Sau khi Lê Tinh Thần phát hiện điểm này thì tay dùng sức một cái, mặt vô biểu tình phá khóa, sau đó đẩy cửa vào phòng, sau khi vào phòng quả nhiên nhìn thấy Chu Cường đang ngồi ở trên ghế xem TV.

“Sao cậu vào được? Đi ra ngoài!” Chu Cường phát hiện người vào cửa là Lê Tinh Thần, nhíu nhíu mày, trực tiếp quát lớn một tiếng, đồng thời cũng có chút bất mãn với năng lực làm việc của tiểu Triệu.

Rõ ràng anh ta đã nói để Lê Tinh Thần chờ ở bên ngoài mấy giờ, đây là làm việc kiểu gì thế?

“Chờ anh nói chuyện với tôi xong, dĩ nhiên tôi sẽ đi ra ngoài.” Nghĩ đến chuyện phải làm kế tiếp, Lê Tinh Thần tùy tay đóng cửa lại.

“Nói cái gì? Đừng quên ngừng công việc là cậu yêu cầu, tôi đã thông báo hết cho tổ tiết mục cùng đoàn phim bên kia, hiện tại muốn trở về thì không dễ dàng như vậy.” Thấy Lê Tinh Thần dầu muối không ăn, Chu Cường cũng không có biện pháp cưỡng chế Lê Tinh Thần đi ra ngoài, nhưng anh ta cũng biết đại khái mục đích Lê Tinh Thần tới công ty, trực tiếp cắt đứt không cho Lê Tinh Thần mở miệng.

Hiện tại đã biết sốt ruột rồi sao? Nếu vậy thì sao không sớm nghe lời?

“Hôm nay tôi tới không phải vì cái này." Lê Tinh Thần không quan tâm tới cái nhìn câm tức của Chu Cường, trực tiếp ngồi xuống ghế đối diện Chu Cường: “Hôm nay tôi tới là vì muốn hủy hợp đồng.”

“Tôi đã nói không có khả năng……” Ban đầu Chu Cường không có nghe rõ Lê Tinh Thần nói gì, theo thói quen phản bác, sau đó mới phản ứng lại: “Cậu nói cái gì? Hủy hợp đồng?”

“Không sai, hủy hợp đồng.” Lê Tinh Thần cười tủm tỉm nhìn Chu Cường: “Tôi nghĩ anh hẳn là sẽ đồng ý đúng không?”

Theo như ký ức, người đại diện này không coi trọng nguyên thân, thậm chí biểu hiện của anh ta trong rất nhiều trường hợp làm người ta cảm thấy anh ta không thích nguyên thân, cho nên Lê Tinh Thần cho rằng chuyện hủy hợp đồng này hẳn là sẽ tương đối thuận lợi.

Nhưng làm Lê Tinh Thần không ngờ tới chính là Chu Cường không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Hủy hợp đồng? Không có khả năng!”

“Như thế nào? Giải trí Thiên Thành có quy định không cho nghệ sĩ hủy hợp đồng sao?” Phản ứng của Chu Cường làm Lê Tinh Thần thật sự không có đoán trước được, hơn nữa từ biểu tình của Chu Cường, Lê Tinh Thần có thể thấy được Chu Cường thật sự không muốn cho cậu hủy hợp đòngi

“Đương nhiên không có……” Công ty nhà ai không cho hủy hợp đồng? Nhưng Chu Cường nói đến một nửa lại nuốt trở lại, không có quy định, vậy chuyện anh ta không cho Lê Tinh Thần hủy hợp đồng không hợp với lẽ thường.

Nhưng cho dù là như thế thì những lời không nên nói cũng đã nói ra rồi.

“Tại sao cậu muốn hủy hợp đồng? Bởi vì chuyện của Vương tổng sao? Tôi nói chỉ cần cậu đi xin lỗi Vương tổng, trước kia thế nào về sau vẫn là thế đó, 《Thiên kim phá sản》 cũng sẽ cho cậu một vai nam 3, nam 3 đó, không giống với những nhân vật nhỏ trước kia của cậu!” Lời nói ra không thể thu trở lại nên Chu Cường quyết định lấy đạo lý ra nói, đồng thời dụ hoặc.

“Tôi không thích hợp với giới giải trí.” Lê Tinh Thần cũng không có động tâm, đối với lời "dụ hoặc" của Chu Cường cũng vô cùng khịt mũi coi thường, một nam 3 của kịch ba xu? Đừng nói là cậu chướng mắt mà nguyên thân cũng sẽ không dùng phương thức này đi lấy.

“Cậu nhất định phải hủy hợp đồng sao?” Chu Cường trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhìn chăm chú vào Lê Tinh Thần, qua một hồi mới hạ quyết tâm mở miệng dò hỏi.

“Tôi cho rằng thái độ hôm nay của tôi đã rất rõ ràng.” Lê Tinh Thần buông tay, cho Chu Cường câu trả lời khẳng định.

Sau khi biết được thái độ của Lê Tinh Thần, Chu Cường suy tư trong chốc lát, rốt cuộc cũng mở miệng: “Cậu muốn hủy hợp đồng, cũng không phải không thể, nhưng……”