Ta lập tức quỳ xuống dập đầu bái lạy, trả lời đúng mực: "Hồi bẩm Bệ hạ, tiểu nữ tên là Hạ Hỉ, là nữ nhi ông chủ trà lâu, Hạ Chương. Bởi vì từ nhỏ chỉ thích điều chế ra các loại hương, nên muốn mở một cửa hàng hương liệu ở kinh thành."
"Mọi người trong kinh đều biết Tô tiểu thư phủ Quốc công là chuyên gia phẩm hương, cho nên hôm nay tiểu nữ mới cả gan mang hương lộ mới chế đến, mời Tô tiểu thư ngửi thử, bình phẩm một phen. Nếu như may mắn được Tô tiểu thư coi trọng, đó sẽ là sự công nhận lớn nhất đối với loại hương lộ này.
Xưa nay Tô Vận Di luôn là đối tượng theo đuổi của các quý nữ trong kinh thành.
Cho nên ta cố ý điều chế loại hương lộ kiếp trước Tô Vận Di thích nhất để thu hút sự chú ý của nàng.
Chỉ cần có thể khiến nàng ấy sử dụng một thời gian, thì cửa hàng hương liệu của ta sẽ trở nên nổi danh khắp nơi trong giới quý nữ kinh thành.
Chỉ là ta thiên tính vạn toán, không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải Hoàng đế Tiêu Quyết.
Từ đầu đến cuối không ai nói chuyện.
Mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại trên lưng, ta quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Một lúc sau, Tô Vận Di hờn dỗi: "Biểu ca này, nữ tử buôn bán cũng không dễ dàng, không phải Hạ tiểu thư chỉ muốn mượn danh tiếng của muội dùng thôi sao. Huynh đừng làm khó nàng ấy."
"Huống chi muội cũng rất thích hương lộ này. Hạ cô nương quả là một người có bản lĩnh!"
Tiêu Quyết rốt cục nói chuyện, thanh âm bất đắc dĩ lại sủng ái: "Muội nha, ta là sợ muội bị người khác lợi dụng, còn ngu ngốc không biết cái gì. Vậy mà trong miệng muội, lại thành ta làm khó người ta."
Kiếp trước đế hậu tình cảm sâu đậm, là một giai thoại về triều đại thịnh vượng.
Bệ hạ sát phạt quả quyết là minh quân một đời, chuyện hoang đường duy nhất mà hắn làm chính là không nạp phi tần, chỉ sủng ái một mình Hoàng hậu.
Hoàng hậu rộng lượng nhân từ, cũng đã làm rất nhiều việc ích nước lợi dân, là tấm gương cho mệnh phụ.
Có Tô Vận Di giúp cầu xin tha thứ, Tiêu Quyết cuối cùng cũng để cho ta đứng dậy: "Một nữ lưu như ngươi có thể nghĩ ra phương pháp này, xem như hữu dũng hữu mưu, hôm nay nể mặt Tô tiểu thư sẽ không truy cứu ngươi nữa."
"Tạ Bệ hạ ân điển, tạ Tô tiểu thư ân điển."
Ta nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, biết ải này của mình coi như đã may mắn vượt qua.
Trước khi Tô Vận Di rời đi đã cầm theo bình "Phong Hoa" kia, quyết định sẽ giúp ta quảng bá nó.
Nàng ấy nháy mắt với ta, nở nụ cười rạng rỡ: "A Hỉ, khi nào cửa hàng hương liệu mở cửa nhớ gửi thiệp mời cho ta nhé."