Nhưng nàng cũng biết, bây giờ không phải lúc để trả thù.
Ta biết tính toán của nàng, chắc nàng muốn đợi bản thân ngồi được vào vị trí Hầu phu nhân rồi mới khiến ta lặng yên không tiếng động biến mất.
Vậy thì nhìn thử xem, ai giỏi hơn.
Mấy ngày sau đó, Hạ Hân không rảnh đến tìm ta gây phiền phức nữa, vì mẹ ta dùng một số tiền lớn mời một mama trong cung đi ra ngoài, dạy nàng học quy củ.
Cha mẹ vì hôn sự của nàng mà bận trước bận sau, không ai quản ta.
Ta tự nhốt mình trong sân, trải qua mấy ngày chuyên tâm điều chế, ta đã chế ra được hương mẫu đơn tươi mát và dễ chịu.
Loại này ta đặt tên là "Phong Hoa", là một trong những hương lộ bán chạy nhất ở cửa hàng hương liệu của ta ở kiếp trước.
Vậy nên ta phải dùng mùi hương này để làm quen với tiểu thư Tô Vận Di phủ Quốc công.
Tô Vận Di với Đương kim bệ hạ là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu sắc, sẽ sớm phải gả vào cung.
Nàng yêu thích hương và trà đến mức si mê.
Kiếp trước, chúng ta quen biết nhau nhờ "Phong Hoa", cuối cùng trở thành bạn thân nơi khuê phòng.
Mấy ngày liên tiếp ta đều đi đến Âu Hương Lâu.
Trà lâu đệ nhất kinh thành Âu Hương Lâu là sản nghiệp của Hạ gia, rất nhiều quan lớn, quý nhân thích đến đây thưởng trà và chiêu đãi khách.
Sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng ta cũng tìm được Tô Vận Di.
Ta đích thân bưng trà vào trong.
Không ngờ trong gian phòng tao nhã, trừ Tô Vận Di còn có một nam nhân tướng mạo tuấn tú.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, ta đã nhận ra đó chính là Đương kim bệ hạ Tiêu Quyết.
Ta ngoan ngoãn đưa trà bánh và nước trà --- bày lên bàn.
Lúc đến gần Tô Vận Di, nàng động mũi vài lần, sau đó đột nhiên đến gần ta và ngửi một chút: "Ngươi dùng hương gì vậy?"
Ta thuận theo nói: "Loại hương này do chính ta dùng hoa mẫu đơn chế ra, gọi là "Phong Hoa".
Hai mắt Tô Vận Di sáng lên, thán phục nói: "Hóa ra là tự mình chế ra, ngươi thật là lợi hại. Chẳng trách hương thơm này lại tươi mát đặc biệt như vậy."
Lúc này, Tiêu Quyết ngồi đối diện lên tiếng.
Giọng trầm thấp, mang theo uy áp bẩm sinh của người đứng ở vị trí cao: "Ngẩng đầu lên."
Ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt không né tránh nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ngươi không phải thị nữ trong trà lâu." Tròng mắt hắn thâm thúy, chỉ liếc qua đã nhìn thấu tiểu xảo của ta, giọng nhàn nhạt nói: "Đến gần Tô tiểu thư có mục đích gì?"