Ta trở về viện ngủ đêm, sau khi vào phòng.
Lập tức, mùi rượu phả vào mặt.
Mặc Cảnh ngồi dựa vào giường, quần áo và tóc đều có chút lộn xộn.
Nhưng không thể không nói, vẻ bề ngoài quả thật rất đẹp.
Cho dù ta đã hết hy vọng.
Nhìn khuôn mặt kia vẫn có chút không rời được ánh mắt.
"Lại cáo trạng với mẫu hậu?" Mặc Cảnh cười nhạo nói, "Ngươi thật sự cho rằng cái gì ta cũng nghe theo mẫu hậu?"
"Mặc Cảnh ta đời này, hận nhất người khác ép ta. Lục Tửu, cuối cùng sẽ có một ngày, ta muốn hưu ngươi."
"Sẽ có một ngày, không ai có thể ép ta, cho dù bà ấy là Hoàng Hậu!"
Khi nói đến Hoàng Hậu, trong giọng nói của Mặc Cảnh mang theo một sự chán ghét.
Ta nghe có chút không thoải mái.
"Không cần chờ, chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng chọn hôm nay luôn đi."
Mặc Cảnh ngạc nhiên nhìn ta có vẻ vui sướиɠ, rất nhanh lại trở nên lạnh lùng.
"Sao ngươi có thể đáp ứng? Lục Tửu, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
"Không có mục đích gì, mệt rồi, hòa ly đi." Ta nói.
Sư phụ nói, có công mài sắt có ngày nên kim.
Hiển nhiên, chiêu này không có tác dụng đối với Mặc Cảnh.
Ta quyết định bỏ cuộc.
Mặc Cảnh thấy ta dường như là nói thật, lập tức ra lệnh cho cung nhân lấy giấy và bút đến.
Sau khi viết xong thư hòa ly xong lại nhanh chóng để cho ta ký.
Đợi ta ký xong, hắn lại nhíu mày, do dự một lát nói:
"Chuyện hòa ly này, ngươi đi nói với mẫu hậu."
Ta nhìn bộ dáng sợ hãi của hắn, suýt chút nữa đã cười ra tiếng.
Trước kia đối với Mặc Cảnh còn có bộ lọc*, hắn làm cái gì cũng tốt.
[* Bộ lọc này là lớp filter, giống như mình chụp app điện thoại để nhìn xinh đẹp hơn á, nhưng thực ra không được đẹp như vậy]
Sau khi bộ lọc này không còn, thật ra chính là một người bình thường.
Cũng chỉ có một khuôn mặt có thể nhìn được.
Sáng sớm hôm sau.
Ta rửa mặt xong, bước ra khỏi cửa phòng đã thấy Mặc Cảnh đứng ở cửa, đang nhìn chằm chằm ta.
"Lục Tửu, ngươi còn nhớ rõ lời nói ngày hôm qua không?" Hình như hắn sợ ta quên.
Hắn là Thái Tử, ta là Thái Tử Phi, hòa ly không đơn giản như người bình thường.
Nhưng mà, nói phức tạp cũng không phức tạp.
Trở ngại lớn nhất chính là Hoàng Hậu.
Chỉ cần Hoàng Hậu gật đầu, phía sau đương nhiên có người đi xử lý.
Hắn bảo ta ký thư hòa ly, thật ra cũng là cho Hoàng Hậu xem.
Để cho Hoàng Hậu biết là ta đồng ý rồi.
Ta tức giận nói: "Đương nhiên nhớ rõ, đi, đi gặp mẫu hậu."
Đi tới tẩm cung của Hoàng Hậu, ta nói rõ ý đồ đến đây.
Bởi vì hôm qua ta đã nói qua, vì thế Hoàng Hậu cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng mà, Mặc Cảnh trang nghiêm vẫn quá ngây thơ rồi.
Cho rằng ta nói ra, Hoàng Hậu sẽ không phạt hắn.
Hoàng Hậu đối xử với ta rất dịu dàng, lúc nhìn về phía hắn, lại trở nên nghiêm khắc.
Hoàng Hậu trách mắng hắn một trận, trách mắng hắn đến mức mặt hắn đỏ tới mang tai, mới lệnh cho hắn rời đi.
Nhưng lại giữ ta lại.
"Tửu Tửu, con là một cô nương tốt, ta vốn cảm thấy Cảnh Nhi là một đứa trẻ tốt, mới để cho các con ở bên nhau. Hôm nay xem ra, là bổn cung sai rồi. Tửu Tửu chịu oan ức rồi."
Hoàng Hậu kéo tay ta, đột nhiên ghé sát vào, thấp giọng hỏi:
"Trong đám Hoàng Tử này, có ai để mắt tới Tửu Tửu của chúng ta không?"
Ta lắc đầu.
Hoàng Hậu khẽ thở dài một hơi.
"Xem ra bọn họ đều không có duyên với vị trí Thái Tử. Sao Cảnh Nhi lại không hiểu chứ? Tửu Tửu lựa chọn hắn, hắn mới là Thái Tử."
Ta có chút mơ hồ.
Vì sao ta lựa chọn Mặc Cảnh, Mặc Cảnh mới là Thái Tử?
Có điều, quả thật Hoàng Hậu có tư cách nói như vậy.
Theo ta được biết, thân thể Hoàng Đế yếu, Hoàng Hậu chiếm hơn nửa quyền thế.
Người duy nhất có thể chống lại Hoàng Hậu, chính là Nhϊếp Chính Vương.
Nhϊếp Chính Vương này rất thần bí, cấm cung trong nhà.
Nghe nói đã nhiều năm không lộ diện rồi.