"Thiên Thiên, chân của nàng bị trật, nên nghỉ ngơi thật tốt."
Mặc Cảnh vội vã đi tới, nhìn thấy Lâm Thiên Thiên, thở dài một hơi, rồi dịu dàng nói.
Lúc nhìn về phía ta, vẻ mặt lập tức nghiêm túc.
"Đừng để ý đến nàng ta, không biết tốt xấu."
Viện ta đang ở tên là Thính Vũ Hiên, Mặc Cảnh hiếm khi đến.
Đến được rất ít lần, đều là nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Hậu.
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào Thính Vũ Hiên.
Nhưng lại là bởi vì một nữ nhân khác.
"Đúng vậy, ta không biết tốt xấu, điện hạ chắc chắn sẽ không phụ ý tốt của Lâm cô nương giống như ta."
Ta nhìn về phía Mặc Cảnh: "Chi bằng, những bánh ngọt này, điện hạ ăn đi."
Lâm Thiên Thiên sửng sốt một lát, muốn thu bánh ngọt lại.
Động tác của ta nhanh, nhanh chóng tới cầm cái giỏ kia, rồi đưa cho Mặc Cảnh.
Mặc Cảnh không lên tiếng.
"Điện hạ không ăn, chẳng lẽ cũng ghét bỏ Lâm cô nương?"
Mặc Cảnh bị ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, lập tức lấy một miếng bánh ngọt ra ăn.
"Điện hạ!"
Lâm Thiên Thiên kinh ngạc thốt lên, muốn ngăn cản, dĩ nhiên không kịp.
Mặc Cảnh dường như giận dỗi với ta, ăn liên tiếp vài miếng, tức giận nhìn ta.
Ta chăm chú nhìn hắn.
"Ăn ngon không?"
"Tay nghề của Thiên Thiên đương nhiên rất tốt!"
Mặc Cảnh quay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Gặp lại Mặc Cảnh đã là buổi chiều.
Hoàng Hậu truyền đến lệnh truyền, muốn ta với Mặc Cảnh cùng vào cung gặp bà ấy.
Kiệu từ trong cung tới, đã dừng ở cửa Vương phủ.
Ta vừa lên kiệu, Mặc Cảnh đã ở bên trong.
Sắc mặt hắn rất khó coi. Những chấm đỏ trên đó vô cùng rõ ràng.
Nhìn thôi mà ta cũng cảm thấy ngứa.
Hiển nhiên Mặc Cảnh cũng rất ngứa, nhưng vì không muốn mất mặt trước mặt ta, đành chịu đựng không gãi.
Ta có thể cảm nhận được cơ thể của hắn đang siết chặt.
"Ngươi có biết tại sao ta không ăn bánh ngọt do Lâm Thiên Thiên làm không?"
Ta nói với vẻ sâu xa.
Sắc mặt Mặc Cảnh cứng đờ:
"Lục Tửu, ý của ngươi là Thiên Thiên bỏ thêm đồ vào trong bánh ngọt?"
"Nếu không thì sao?" Ta tức giận nói.
Vẻ mặt của Mặc Cảnh càng khó coi hơn, lạnh giọng khiển trách:
"Thiên Thiên có tấm lòng lương thiện, nhìn thấy con kiến trên mặt đất cũng không nỡ giẫm, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện như vậy, ngươi đừng có mà nói xấu nàng ấy!"
Ta phớt lờ hắn.
Hắn thiên vị Lâm Thiên Thiên. Lâm Thiên Thiên làm cái gì cũng đúng. Mà ta, làm cái gì cũng sai.
Vào cung.
Trên đường, ta và Mặc Cảnh cách nhau rất xa. Lúc tới cửa, Mặc Cảnh đến kéo tay ta.
Đó là sự đồng thuận mà chúng ta đã đạt được trước đó. Ta có thể được âu yếm. Còn Mặc Cảnh có thể tránh bị Hoàng Hậu lải nhải.
Cho nên, ở trước mặt Hoàng Hậu, chúng ta đều sẽ làm ra dáng vẻ ân ái.
Nhưng lần này, ta lại né tránh.
Mặc Cảnh cau mày nhìn ta một cái, không lên tiếng, cất bước dẫn đầu đi vào.
Tiến vào điện.
Phu nhân ung dung quý phái ngồi ở chỗ đó.
Nhìn thấy Mặc Cảnh và ta, ánh mắt lập tức lộ ra một nụ cười.
Hoàng Hậu rất xinh đẹp, nhìn có vẻ đã hơn ba mươi tuổi, khí chất cũng dịu dàng.
Bà ấy vẫy vẫy tay về phía ta:
"Tửu Tửu, lại đây."
Hoàng Hậu thưởng cho ta rất nhiều thứ, lại để cho ta và Mặc Cảnh ngủ lại trong cung.
Bà cố tình muốn làʍ t̠ìиɦ cảm của chúng ta tăng thêm.
Sắc mặt Mặc Cảnh rất khó coi, nhưng vẫn đáp ứng.
Ta cũng đáp ứng.
Cũng không phải muốn cùng Mặc Cảnh tăng thêm tình cảm.
Mà là muốn cẩn thận tâm sự với Hoàng Hậu.
Sau khi Mặc Cảnh đi rồi. Ta còn dính lấy Hoàng Hậu.
Lần đầu tiên gặp bà ấy.
Cả người bà đều là máu, chỉ có một đôi mắt dịu dàng lại có sức lực.
Khiến ta nghĩ đến mẫu thân của ta.
Hoàng Hậu nắm lấy tay ta:
"Đứa bé Cảnh Nhi kia, để cho con chịu oan ức rồi."
"Bất kể như thế nào, chỉ cần bổn cung còn, vị trí Thái Tử Phi nhất định là của con."
Ta muốn nói với bà ấy.
Thật ra, thứ ta muốn không phải là vị trí Thái Tử Phi.
Mà là muốn Mặc Cảnh và ta tâm ý tương thông.
Bây giờ xem ra, không thể nào.
Ta nhìn bà ấy, rồi nói với giọng điệu kiên định: "Nương nương, con muốn hòa ly với Mặc Cảnh."