Khi ta trở lại vương phủ, chuyện xấu đã truyền ra ngàn dặm.
Tin tức ta và Thái Tử hòa ly nhanh chóng truyền ra.
Bọn hạ nhân đều vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
"Nham hiểm như vậy, ta biết sớm muộn gì cũng bị hưu thôi!"
"Lâm cô nương thật dịu dàng, nếu làm Thái Tử Phi, chúng ta sẽ có những ngày sống dễ chịu."
Lòng dạ Lâm cô nương nhỏ mọn, còn bỏ thuốc vào trong bánh ngọt kia á?
Đừng nói Lâm Thiên Thiên không làm được Thái Tử Phi.
Cho dù có làm thì cuộc sống của những người này chỉ sợ sẽ càng thảm hại thêm mà thôi.
Chỉ có Thược Dược lo lắng nhìn ta.
"Ta muốn rời khỏi Vương phủ, ngươi muốn đi cùng ta không?"
Thược Dược vội vàng gật đầu.
"Đi theo ta phải trải qua những ngày khổ cực nha."
Tiểu cô nương vội vàng lắc đầu:
"Nô tỳ không sợ."
Lúc bước ra khỏi Vương phủ, ta không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua.
Liền thấy Lâm Thiên Thiên với Mặc Cảnh đang ở cửa.
"Tỷ tỷ, điện hạ và muội tới tiễn tỷ một đoạn đường, nếu có gì khó xử, nhất định phải nói cho chúng ta biết."
Lâm Thiên Thiên bày trưng ra dáng vẻ khéo hiểu lòng người.
Trên thực tế, chính là tư thái của người thắng lợi, đang ra oai.
"Khó xử... Chi bằng ta ở lại chỗ này một thời gian nữa?"
Ta kéo dài giọng nói.
Quả nhiên thấy sắc mặt của Mặc Cảnh trở nên khó coi.
Giống như là sợ ta lại không đi.
Ta cười khẽ một tiếng: "Vừa rồi nói đùa thôi, cũng không gặp lại nữa."
Ta xoay người rời đi, không quay đầu lại.
Tiểu nha đầu Thược Dược này là thật sự cho rằng phải trải qua cuộc sống khổ cực.
Thu thập không ít đồ châu báu.
Thậm chí ngay cả cái chén cũng mang theo.
Dường như phải ngủ ở miếu hoang trên đường phố.
Cho nên, khi xe ngựa dừng ở một tòa viện xa hoa, Thược Dược lập tức choáng váng.
"Nương nương..." Thược Dược ý thức được gì đó, vội vàng đổi cách xưng hô, "Tiểu thư, chúng ta sẽ không đi nhầm chứ?"
Sư phụ nói, làm người phải khiêm tốn, cho nên ta vẫn luôn giấu diếm thân phận Cốc chủ Thần Y Cốc.
Trong mắt nàng, ta vốn chỉ là nữ tử bình dân không cha không mẹ, sau khi hòa ly với Thái Tử, không đến mức ngủ ngoài đầu đường, nhưng cũng kém hơn trước rất nhiều.
"Không sai, đây chính là viện ta mua."
Ta ôm tiểu nha đầu vào cửa.
Thật ra Hoàng Hậu cũng đã sắp xếp chỗ ở xong xuôi cho ta.
Nhưng vẫn là nhà mình thoải mái hơn.
Dưới bóng đêm.
Ta ôm một vò rượu, ngồi trong sân.
Mặc dù đã không còn thích Mặc Cảnh nữa, nhưng từ bỏ chuyện kiên trì hai năm, vẫn có chút không quen.
Ta uống hai ngụm, cảm thấy không có ý nghĩa.
"Ảnh." Ta kêu lên.
Vừa dứt lời, một bóng dáng rơi vào bên cạnh ta.
Hắn quá cao, ta khó khăn ngẩng đầu nhìn hắn.
Ảnh tự giác nửa quỳ bên cạnh ta, thuận tiện cho ta nhìn hắn.
"Uống rượu cùng ta."
Ta đưa vò rượu trong lòng cho hắn.
Ảnh nhận lấy, không lên tiếng, chỉ uống một ngụm.
"Ảnh, sao ngươi lại nghe lời như vậy? Bảo ngươi làm cái gì, thì ngươi làm cái đó."
Ta không nhịn được hỏi.
Ta là người đã cứu được không ít người.
Chỉ có Ảnh cố chấp phải trả lại ơn cứu mạng cho ta.
Còn muốn đi theo ta, gọi là lập tức đến.
Ta nói cái gì thì chính là cái đó.
Chưa từng cãi lại ta.
Thậm chí khiến ta cảm thấy, cho dù ta mất đi tất cả, Ảnh cũng sẽ ở bên cạnh ta.
Ta chờ rất lâu, cho rằng Ảnh không biết nói chuyện.
Hắn đột nhiên mở miệng, than nhẹ một tiếng: "Bởi vì là người."
Giọng rất nhẹ, rất nhanh trôi dạt vào không trung.
Ta lại nghe được vô cùng rõ ràng.
L*иg ngực không khỏi trướng lên.