Mẹ Nó! Ai Lại Để Tên Hồ Già Lên Hôn Tên Phản Diện Tâm Thần Kia Chứ

Chương 28

Sau đó, cô ấy liền thấy Thẩm Liên bắt đầu giật cây dây leo to lớn kia.

"Anh làm gì vậy?"

"Dây leo bạc, tốt hơn tôi tưởng tượng, loại dây leo này thân dẹt, rất dai."

Chu Oánh Ngọc nghe hiểu, nhưng không biết cậu định làm gì.

Thẩm Liên tước lá, dẫm nát phần rễ rồi kéo thẳng ra, sau đó cẩn thận so sánh từng sợi một.

Trong bình luận có người trong nghề, nhanh chóng gõ chữ: 【Đừng nói với tôi là Thẩm Liên định đan giỏ đấy nhé.】

【Hả?】

【Thẩm Liên mà có bản lĩnh đó, tôi ăn sống cả chủ tus luôn.】

Thẩm Liên thật sự có.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Chu Óanh Ngọc, bảo cô ấy giúp giữ một đầu của những sợi dây leo đã chọn, tổng cộng ba sợi, trước tiên dùng hai sợi quấn vào nhau, đan chéo lên trên, sau đó luồn sợi thứ ba vào giữa, đổi cách đan, bắt đầu đan thành hình.

Cả quá trình vô cùng trôi chảy.

Bình luận tràn ngập những dấu chấm hỏi.

Thẩm Liên lên tiếng giải thích: "Hồi nhỏ tôi lớn lên ở vùng núi nông thôn, nên biết nhận biết rất nhiều thứ."

Điểm này trùng hợp với trải nghiệm của nguyên chủ.

Chu Óanh Ngọc tò mò hỏi: "Ai dạy anh những thứ này vậy?"

"Tự học thành tài." Thẩm Liên nói: "Tôi thông minh lắm, học gì cũng chỉ cần nhìn qua là biết."

【Bớt khoác lác đi ông anh, nhìn kỹ năng diễn xuất của ông kìa.】

【Thẩm cẩu lại bắt đầu giả vờ rồi.】

【Tôi là người trong nghề, tôi xin nói một câu, thủ pháp này, thật sự không tệ.】

Ngón tay chàng trai thon dài như măng tre, vô cùng đẹp mắt, chỉ cần liếc nhìn thôi cũng thấy mãn nhãn.

Thẩm Liên vừa nói chuyện thong thả, động tác tay lại càng lúc càng nhanh, chưa đầy mười phút, phần đáy của chiếc giỏ đã thành hình.

"Nghỉ ngơi đủ chưa? Xuất phát thôi." Thẩm Liên ra hiệu cho Chu Óanh Ngọc buông tay, sau đó dẫn đầu đi về phía trước, vừa đi vừa tiếp tục đan.

【Cảm giác giống hệt hồi bé, mẹ tôi vừa đan len vừa dắt tôi đi dạo vậy...】

【Ha ha ha ha ha!】

【Khí chất người vợ đảm đang toát ra từ đâu đây~~~】

Người vợ đảm đang cái rắm, Sở Dịch Lan thầm nghĩ, những kẻ nói như vậy chắc chắn là chưa được nếm thử nắm đấm của Thẩm Liên rồi.

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc giỏ đã gần hoàn thành, ba sợi dây leo còn lại được Thẩm Liên buộc túm lại thành một nút thắt, như vậy có thể đeo lên lưng.

"Thẩm Liên? Có tiếng nước kìa!" Chu Óanh Ngọc đột nhiên reo lên.

"Ừm." Thẩm Liên đã đoán trước được, "Sắp đến rồi."

Cả đoàn làm phim đều ngơ ngác, bởi vì Thẩm Liên đi đúng là con đường tối ưu nhất!

Nếu Thẩm Liên có thể nghe thấy tiếng lòng của bọn họ, chắc chắn sẽ thở dài một tiếng: Hừ, lũ người phàm tục.

Lý Gia Bác mong Thẩm Liên lạc đường, kết quả là bọn họ lại lạc đường khi đang bám theo Triệu Lâm và Phương Khoa.

Thảm thực vật rậm rạp, rất dễ đi nhầm đường, không còn cách nào khác, bọn họ đành phải tìm một chỗ đất cao để quan sát, Triệu Lâm có giác quan phương hướng khá tốt, đã chỉ ra một con đường gần nhất.

Nhưng nhìn từ trên cao xuống thì thấy gần, chứ đi xuống lại toàn là đường vòng vèo.

Đường trơn trượt, không khí lại ẩm ướt, Phùng Túc Túc liên tục ngã mấy lần, có một lần còn vô tình kéo theo cả Trịnh Ca, khiến hai người cùng ngã lăn xuống đất, khiến fan của Trịnh Ca mắng chửi ầm ĩ.

Cả nhóm người có thể nói là kiệt sức.

Kết quả là, lúc bọn họ leo xuống núi, Thẩm Liên và Chu Óanh Ngọc lại vừa hay leo lên từ dưới chân núi, hai bên chạm mặt nhau ở bến Thanh Khê, Thẩm Liên cười nói: "Ồ, trùng hợp ghê."

Lý Gia Bác trừng lớn mắt: "Sao hai người đến đây được?!"

"Đi bộ đến đấy." Thẩm Liên thản nhiên đáp, sau đó đánh giá từng người một lượt, bật cười: "Mọi người đang chơi trò lăn bùn à?"

Giọng điệu ôn hòa, nhưng lại đầy vẻ châm chọc.

Kể cả Trịnh Ca được mọi người bảo vệ đặc biệt, trên mặt, trên chân, trên lưng cũng dính đầy bùn đất, những người khác càng không cần phải nói.

Ngược lại, Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc, ngoại trừ mép giày, thì từ đầu đến chân đều sạch sẽ.