Mẹ Nó! Ai Lại Để Tên Hồ Già Lên Hôn Tên Phản Diện Tâm Thần Kia Chứ

Chương 29: Phân biệt kém thì luyện tập nhiều vào

Cả đám người Lý Gia Bác đều biến sắc.

Trịnh Ca nặn ra nụ cười gượng gạo, chú ý tới chiếc giỏ bên hông Thẩm Liên, bèn hỏi: "Thẩm Liên, đó là đạo cụ chương trình phát cho à?"

Hỏi thế mà nghe được à, ai mà chẳng biết đặc điểm lớn nhất của chương trình tạp kỹ này chính là đoàn chương trình sẽ không cung cấp bất kỳ đạo cụ nào.

"Không phải, tự tôi đan cho vui thôi." Thẩm Liên thản nhiên đáp.

Vừa lúc đó, nhân viên công tác đến nơi.

Đồng thời công bố nhiệm vụ thứ hai - bắt cá.

Nghe xong, Thẩm Liên suýt nữa thì bật cười, toàn là trò trẻ con cậu từng chơi rồi.

Dù vậy, đối với những minh tinh võng hồng được nuông chiều từ bé này, thì việc xuống sông mò cá không phải là hoạt động giải trí thường thấy, huống chi Thanh Khê là dòng sông hoang dã, những nơi nước chảy xiết thì giẫm lên đá rất dễ trượt ngã.

Triệu Lâm và Phương Khoa lại tỏ ra rất hào hứng.

Phương Khoa đã bắt đầu cởi giày: "Vừa hay, tranh thủ rửa ráy một chút, người tôi bẩn muốn chết rồi."

Triệu Lâm gật đầu.

Bên này, Lý Gia Bác quay sang nói với Phùng Túc Túc: "Chỗ này không trơn trượt như trên núi, cô đừng có mà ngã nữa đấy. Đội chúng ta đông người, đồng lòng nhất định sẽ thắng."

Nụ cười của Phùng Túc Túc suýt thì không giữ được nữa: "Được."

【Lý Gia Bác đang ghét bỏ Phùng Túc Túc kéo chân sau kìa?】

【Chứ sao nữa? Cứ á á ối ối suốt, kéo ngã cả Trịnh Ca mấy lần rồi.】

【Tôi chịu thua fan Trịnh Ca rồi đấy! Đường như vậy ngã cũng là chuyện bình thường thôi? Hơn nữa Túc Túc là con gái mà.】

【Con gái thì sao? Không chơi được thì đừng tham gia nữa, nhìn Chu Óanh Ngọc kìa, chẳng phải rất ổn sao?】

Có lẽ Chu Óanh Ngọc cũng không ngờ tới, có ngày "thuốc độc nhiệm vụ" như cô ấy lại được người ta khen ngợi.

Nước ở Thanh Khê trong vắt, nhìn rõ cả đàn cá bên dưới, nhưng vấn đề là, cá hoang dã bơi rất nhanh, không dùng chút kỹ xảo thì không thể nào bắt được.

Chu Óanh Ngọc buộc tóc lên: "Thẩm Liên, chúng ta cũng bắt đầu thôi."

"Cô xuống đó làm gì?" Thẩm Liên đứng ngược sáng, hơi nheo mắt lại, giọng điệu có chút lười biếng nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn khó tả, "Nhiệt độ nước thấp lắm, không cần cô đâu."

Tim Chu Óanh Ngọc đập thình thịch: "Không... không phải, anh một mình thì làm sao mà được?"

"Vậy là đủ rồi." Thẩm Liên nói xong liền cởi giỏ xuống.

Dưới ống kính trực tiếp của gần triệu khán giả, Thẩm Liên men theo dòng nước, tìm được một chỗ đất trũng, dọn dẹp những hòn đá lớn trên đó, để lại một khoảng trống vừa đủ để đặt chiếc giỏ vào.

Bình luận đồng loạt hiện lên những dấu chấm hỏi.

Không phải chứ tiểu tử ngươi...

Thẩm Liên đứng thẳng người lên nhìn, ý định cởi giày cũng tan biến, bởi vì Phương Khoa, tên nhóc tràn đầy năng lượng kia, đang đuổi theo đàn cá chạy đến chỗ này.

Thẩm Liên bèn ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ bên cạnh.

Ào ào ào, không ít cá bị dòng nước xiết cuốn đi, lật người, vùng vẫy hai cái rồi rơi vào giỏ.

Thẩm Liên kiên nhẫn quan sát, đột nhiên bật cười: "Đầy rồi."

Khán giả: "..."

Đoàn chương trình: "..."

Trước khi đến đây, sao không ai nói cho bọn họ biết tên này là khắc tinh của chương trình tạp kỹ vậy?!

Thẩm Liên nhấc chiếc giỏ lên, nặng trịch, nước bắn tung tóe vào mặt cậu, Thẩm Liên vừa lau vừa quay đầu lại hỏi nhân viên công tác: "Mọi người cần bao nhiêu cân vậy?"

Phó đạo diễn nghiến răng nghiến lợi: "Mười cân!"

Thực ra ban đầu quy định chỉ có sáu cân, nhưng nhìn dáng vẻ thong dong của Thẩm Liên, phó đạo diễn, một người đàn ông, cũng cảm thấy tức ngực khó thở, đầu óc nóng lên, liền đổi ý.

Thẩm Liên thản nhiên nói: "Cân thử xem."

Phó đạo diễn: "..."

Xong rồi, Thẩm Liên có giỏ, mười cân cá đối với cậu ta không phải là chuyện khó, nhưng vô hình trung lại nâng cao độ khó cho các khách mời khác.